ĐUỔI THEO VỆT NẮNG - Trang 128

Phước oang oang.
Cảnh ôm lấy bà giọng bùi ngùi:
- Bu ốm yếu quá, cái lưng có bớt chút nào không bu?
- Chẳng đỡ đâu con ạ. Phải vác sự khó trọn đời mà thôi.
Mọi sự ồn ào sôi động chỉ xảy ra trong chớp nhoáng khi bất chợt bà thấy có
một cái máy quay phim cứ chỉa về phía mình.
- Họ làm gì thế kia?
- Bu ơi, cháu Dung đấy mà! Cảnh đưa tay ngoắc con:
- Chào ông bà đi con.
- Dạ, cháu chào ông chào bà.
- Con ơi, bà mừng quá. Thôi đừng quay nữa con, nghỉ cho khoẻ rồi đưa
ông bà về thăm nhà.
Lúc đó ông Cửu mới như người tỉnh mộng, ông buông Phước ra mà nước
mắt vẫn còn ngấn hai hàng:
- Cháu nội của ông. Cháu ơi...
- Thầy đừng khóc làm cháu nó sợ. Phước nắm tay ông như ngăn chận sự
xúc động.
- Không, ông đâu có khóc. Ông chỉ mừng cháu Dung thôi mà! Còn vợ
Phước đâu?
- Ối cái ông này, mắt với mũi. Đây, dâu ông đây.
Bà Cửu vẫn nắm chặt tay con dâu không muốn bỏ ra. Cảnh chào ông thêm
lần nữa:
- Con chào thầy.
- Thầy mày điếc đấy con. Ông ơi, nãy giờ con nó chào ông ba lần rồi đấy!
Giọng bà kéo dài ra.
Ông Cửu nhìn dâu, mặt gượng vui:
- Mẹ con chúng mày mà tao cứ tưởng bạn bè. Cái Dung lớn quá, giá có
gặp ở ngoài đường thì chịu chết thôi.
Bà cười sung sướng ôm Dung vào lòng:
- Cái con cháu cưng của bà có nhớ ông không? Con học tới đâu rồi? Khi
nào thì cho ông bà uống rượu đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.