ĐUỔI THEO VỆT NẮNG - Trang 175

Điều này ông đã nghĩ từ trước nhưng số tiền to tát kia vẫn hấp lực ông
mạnh hơn.
- Tao đã nói rồi, ở với cái Nụ chứ còn ai nữa.
- Ở với anh Phước sung sướng như thế không muốn, thầy lại muốn xuống
dưới này để tiếp tục ôm mền gối như dạo nọ.
Câu nói của Tâm khiến ông chột dạ. Nhớ đến lời gớm ghiếc của Thành
hôm nào lòng ông lại nao nao se thắt.
- Tới giờ làm việc rồi. Thôi để con tính lại rồi mai sáng sẽ gọi cho thầy.
- Khoan... Khoan đã.
Điện thoại cúp vội và tiếng ù ù vang lên. Ông uể oải gác ống nghe về chỗ
cũ. Cả tuần nay liên lạc với đám cháu, con của vợ Chẩn, đứa nào cũng xúi
ông xin tiền già, vậy mà ở đây gần hai tháng rồi thằng Phước dấu biệt
chuyện đó. Tuần rồi lựa lời mãi ông mới dám hỏi thì nó gạt phăng đi:
- Thầy cần tiền để làm gì cơ chứ! Ở với con ai cho tiền mà xin với chẳng
xin?
Thế là ông im ngay dù trong lòng ấm ức. Thằng này hễ đụng tới tiền là nó
co rút lại như con quấn chiếu. Hôm nọ xin vài chục ngàn về Việt Nam mua
đất cát nó lờ tiệt, cũng may ông không nói thật ý định của mình. Đó chỉ là
một cái cớ để khi về thăm ông có tiền ra tiền vào đủng đỉnh xài, cho người
này, bố thí kẻ kia. Hôm ra đi ông đã chẳng hứa với họ sẽ về thăm là gì! Cho
nên định bụng chơi vài tháng một năm, hết tiền ông sẽ gọi con mua vé cho
ông sang lại. Nào ngờ...
- Ông tính sao?
Bà Cửu chờ đợi mãi, cứ thấy chồng ngồi tư lự chịu không nổi bèn hỏi lại:
- Ông tính sao?
- Còn bà tính thế nào?
- Tôi có biết gì đâu mà tính. Nghe tiếng được tiếng mất, chả hiểu nổi.
- Đại khái vợ Tâm bảo tôi là họ cho mượn hai người khoảng hơn ba trăm
mỗi tháng.
- Chỉ có ba trăm thôi à? Bà hỏi bằng giọng thản nhiên.
- Chứ còn muốn mấy nữa. Mình có xài gì đến nó đâu, của dư của để.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.