ĐUỔI THEO VỆT NẮNG - Trang 173

- Hay là đừng về nữa. Quyết định thế nào nói cho con cháu bớt lo lắng.
Ngay cả đến tôi còn ăn ngủ không yên vì ông cứ nay thay mai đổi.
- Chứ thật tình bà không muốn về hở?
- Về làm gì, ở đây không sướng chán ư! Mới qua vài tháng mà ông trắng
bóc, trẻ hẳn ra.
- Tôi chẳng cần trẻ hay già. Có điều sống nhờ chúng nó mãi thế này thấy
hèn người đi.
- Ở đâu mà chẳng phải nhờ chúng nó? Tuổi mình bây giờ đâu còn làm
được gì. Thôi thì hứa một lời cho chúng nó vui. Mà tôi bảo thật, nếu ông cứ
khăng khăng tôi để ông về một mình.
Ông Cửu thở dài buồn bã:
- Bà nhất định ở lại?
- Ừ! Tôi thấy ra ngoài mặc dù lạ nước lạ cái, dù không cùng tiếng nói màu
da nhưng về nhà có con có cháu. Chúng hiếu thảo lễ phép, cuộc sống lại
nhàn hạ không phải lo gì.
- Bà sống trong nhung lụa nhưng nhung lụa có phải là của bà? Bà sống
trong nhà cao cửa rộng nhưng nó cũng chẳng phải là của bà. Có muốn đi
đâu đều bị tù túng lệ thuộc vào con cái, như chó rúc gầm chạn mà bà bảo
được rồi?
Ông gắt lên làm bà chột dạ. Thực ra bà không có lập trường vì xưa nay ông
nói sao bà nghe vậy, phải cũng nghe mà trái cũng nghe. Chính vì thế nên
chỉ một chút khó chịu của chồng bà cũng phải đặt dấu hỏi là mình đã làm gì
quá đáng. Thuyết phục chồng bằng hình thức ở lại rất là khó vì bà chỉ dọa
chứ nào dám xa ông. Bà đăm chiêu:
- Lỡ chúng không cho tiền về thì sao?
- Bởi vậy mới phải tính.
Tại sao lại phải tính? Đã quyết thì dù có tiền hay không cũng về chứ sao lại
tính? Chợt như một thức tỉnh, bà sững sờ nhìn ông rồi buột miệng:
- Này tôi hỏi thật. Có phải ông định đánh lừa chúng nó?

****


- Hello... Vâng, con nghe đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.