ĐUỔI THEO VỆT NẮNG - Trang 19

Thành chỉ biết gật đầu cười trừ trong khi bà cụ ra chiều còn thích nói, bà cố
nghến cái cổ ngắn cụt gào lớn giữa tiếng máy phóng thanh và tiếng ồn ào
chung quanh:
- Cái máy bay lớn quá, suốt mấy ngày liền cứ kêu u u làm nhức cả đầu.
Giá mang theo cái khăn vuông mà bum tai thì đỡ phải điếc.
Khi Thành ra ngoài, Tâm mới dám cằn nhằn về cách ăn mặc của ông bà
Cửu. Nàng giằng cái cặp ông đang xách trên tay:
- Thầy vác cái giống quỷ này theo làm gì?
Ông Cửu cười gượng gạo:
- Thì mày bảo tao phải bắt chước y hệt còn gì nữa. Con vợ Chẩn đi khắp
chợ Huỳnh Thúc Kháng cũng chẳng tìm ra thứ ấy, có một cái trông cũng tợ
tợ nhưng mắc như ma mà có khác cái này là bao. Hàng quốc nội bao giờ
cũng rẻ.
- Cứ quốc nội quốc ngoại mãi mà chẳng bỏ, thầy vào trong nam gần bốn
mươi năm rồi mà vẫn không thể gột rửa được sự quê mùa của mình.
Ông Cửu nhìn Tâm bằng đôi mắt ngỡ ngàng vì không tin rằng xã hội văn
minh đã biến đổi tính tình con ông mau như thế. Ngày xưa còn ở nhà dù
Tâm đỡ đần trong ngoài và dù đi bỏ rau ở chợ mỗi sáng mang về cả đống
tiền nhưng bố ra bố con ra con, nhiều khi giận ông còn vác cây đuổi đánh
thế mà bây giờ mới tiếng tây tiếng u trọ trẹ vài ba chữ đã khinh tiếng mẹ
đẻ. Tuy nhiên ông cũng gượng làm vui, chân ướt chân ráo sang đây không
nhờ nó thì còn nhờ vào ai. Ông lấy giọng bình thường hỏi Tâm trong khi
đảo mắt nhìn quanh:
- Chẳng ai đón thầy bu hết à?
- Thiếu có mỗi cái Nụ thôi, nó đi ăn đám cưới bạn bè mãi bên Canada, hai
tuần nữa mới về.
- Rồi tối nay tao với bu mày ngủ ở đâu?
- Thì ngủ đỡ trên con cho đến khi nào nó về.
- Biết tao sang mà nó còn đi. Bạn thì bạn, tao với bu mày không hơn chúng
nó hay sao?
Tuy ông lầm bầm trong cổ họng nhưng bà Cửu vẫn nghe được. Thường
người già nếu mắt đã sáng thì tai rất thính. Bà bấu nhẹ vào tay ông, giọng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.