ĐUỔI THEO VỆT NẮNG - Trang 18

Tâm ngại ngùng vì cái bình tích nhưng lại tự an ủi khi nghĩ gia đình Thành
giàu có mà còn xài nó huống hồ gì cha mẹ nàng. Khốn nỗi người ta ở Mỹ
Tho giàu cách mấy cũng là nhà quê còn cha mẹ nàng giàu nứt đất đổ vách ở
Bảo Lộc. Dân Bảo Lộc, Đà Lạt đâu thua gì dân Sài Gòn... Nhưng thôi, lo
quá cũng đến chết vì không còn cách nào nữa bây giờ. Cả năm nay Tâm đã
tốn phí biết bao nhiêu tiền để cho cha mẹ cởi lốt. Nàng gửi những mẫu áo
thời trang về cho chị dâu để dẫn ông bà đi tiệm may. Nàng gửi giày gửi
dép, mua những xấp vải sặc sỡ và dặn đi dặn lại không được mặc quần đen,
viện cớ màu đen là màu xui xẻo, tụi Mỹ rất kỵ màu đen, nhất là nó lại nằm
ở phân nửa dưới của người đàn bà.
Dặn dò là thế mà hôm đi đón ở phi trường, bà Cửu mặc ngay cái quần đen
chân què từ Thái Lan sang tới Mỹ, cũng may có hai vạt áo dài nhung tím
phủ che phần trên nên đỡ được phần nào vẻ thô kệch. Ông Cửu tân tiến hơn
trong bộ vét màu mỡ gà, tay xách cặp da đen của tụi con nít lớp ba nhưng
cũng oai ra phết. Trong lúc Tâm lăng xăng xách cái nọ cầm cái kia thì
Thành đứng khoanh tay lạnh nhạt, ánh mắt có vẻ ngỡ ngàng nhiều hơn là
khinh thị. Họ như từ một hành tinh nào tới, líu nhíu tiếng bắc rặc khó nghe,
đã vậy lại còn lùn hơn bất cứ người lùn nào và nhỏ thó hơn bất cứ ai nhỏ
thó. Nhìn đàng sau người ta chỉ nghĩ là đứa con nít chín, mười tuổi trịnh
trọng áo quần của buổi đại hội. Nhưng thôi Thành nào hy vọng họ khá hơn
vì Tâm cũng đâu có cao chi nếu không đi vào đôi giầy tấc rưỡi. Ngày xưa
Thành khoái mỗi lần hôn môi Tâm vì nàng hay bước cả đôi giầy gót nhọn
lên giầy mình rồi nghến cao cổ lên... Được đàng nọ mất đàng kia vì muốn
có những đặc biệt khác người, muốn được thiên hạ bàn tán xì xào như cái
rốn của vũ trụ thì cũng phải chịu ít nhiều thiệt thòi, mà những thiệt thòi đó
lại ở trong phòng kín nào mấy ai để ý.
- Anh ra lấy xe là vừa vì chỉ vài phút nữa người ta sẽ đẩy đồ xuống.
Thành cũng muốn đi ra ngoài cho thoải mái và nhẹ đầu óc vì cũng người
bắc sao Tâm ăn nói ngọt ngào dễ nghe dễ hiểu mà ông bà Cửu nói cái gì
đâu. Đã vậy bà cụ lại cứ nhào tới nắm tay Thành, bàn tay xương xẩu và
nháp như giấy nhám.
- Bu mừng lắm, được thằng con rể như mày có chết cũng nhắm mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.