ĐUỔI THEO VỆT NẮNG - Trang 71

Chẳng có gì khác biệt hơn ngoài cây gậy chống cho khỏi ngã. Tuy nhiên,
gậy làm Nụ coi bộ chững chạc và có vẻ bà cụ hơn, dáng đi cũng khoan thai
chứ không vung vẩy, loạn xạ như trước. Tóm lại Nụ cố giả vờ tự tin một
cách ngu xuẩn, bám víu vào những vết thẹo như một bằng chứng hiện hữu
để đánh lừa những cay đắng của mình vì một tháng trôi qua vẫn không xóa
được một phần nhỏ của bệnh tật, có chăng thêm được hai vết thẹo con đã
liền da non.
Lúc đó Tâm chưa lấy chồng, chưa xin được housing ngoài welfare,
foodstamp nên hai chị em ở chung phòng với một số bạn bè khác. Thỉnh
thoảng những lúc vắng người, Nụ ném gậy thử đi một mình. Lại y như xưa,
có nghĩa là lúc nào cũng như vồ như ôm chầm lấy người khác. Là con gái
nên lắm nước mắt, nhiều lúc khóc chưa đủ, Nụ chống nạng thất thểu ra
ngoài park rồi thừa lúc nhìn quanh quất không thấy ai, Nụ vung gậy quất
vun vút vào những đám cỏ non mướt khiến rễ, đất cát tung bay vùn vụt. Từ
đó chiếc gậy không còn là điểm tựa cho Nụ dùng để đi mà dùng để biểu lộ
những uất hờn đã che dấu một tâm trạng vô cùng đau khổ. Chiếc nạng bị
sứt sẹo cào nát nhiều chỗ thì cơn buồn giận của Nụ càng vơi đi.
Lâu dần cũng nguôi ngoai, Nụ đã tập cho mình một thói quen che đậy, cứ
nghĩ như đã khỏi bệnh hẳn và cố quên buồn bằng cách bỏ học dù mới chỉ
lớp mười. Tiền tàn tật được hơn sáu trăm mỗi tháng, sau này lại xin được
housing nên vật chất tương đối thoải mái. Hơn nữa Nụ ăn uống dễ dãi,
nhiều khi buổi trưa chỉ cần một ly nước lạnh và gói potatoes chip hai mươi
lăm cents cũng xong. Tối nào vui trong lòng hoặc bụng cồn cào đói thì đi
bộ ra đầu đường kiếm cái Big Mac, tiện tặn chút nữa thì cái hamburger cho
nên Nụ cũng dư khá tiền dù đã gởi hàng tháng về nhà.
Một lần Nụ đi ra nước ngoài thăm bạn bè. Cái phút cảm động và sung
sướng nhất đời là lúc Nụ chống nạng từng bước một từ hành lang nối liền
máy bay đến tận phòng đợi giữa tiếng reo của cái Xu, cái Hào, giữa tiếng
"Oh, my God" rất Mỹ và những cái bắt tay nồng nàn, những vòng ôm cứng
ngắc không khác một bà tổng thống đi kinh lý. Nụ hãnh diện với cái nhãn
hiệu "công dân Mỹ" và bộ quần áo "Mỹ" trên người mặc dù hai con bạn
đến đón trông nó cũng "hơi văn minh" giống Nụ. "Mặc kệ, diện thế nào thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.