với anh một tiếng, muốn nhìn bao lâu cũng được, mới sáng sớm đã phải
giày vò nhau như vậy sao?"
Gương mặt Sở Dĩnh đỏ bừng, không nghĩ đến Chu Tự Hàn sẽ nói ra
lời không biết xấu hổ như vậy, vây chăn xung quanh, khom lưng nhặt đệm
dựa trên đất lên, hung hăng ném tới: "Anh biến thái! Còn nữa, ai cho anh đi
vào?"
Chu Tự Hàn tiếp được đệm dựa, cười híp mắt nói: "Nhanh như vậy
liền quên sao, anh cho là hành động của em ngày hôm qua coi như là thừa
nhận mối quan hệ của chúng ta, em vốn chính là của anh đấy, náo loạn thời
gian dài như vậy, cũng nên kết thúc đi, em không thích giới giải trí, chờ
“Thanh Liên” kết thúc xong, có thể từ từ rút lui khỏi, vừa đúng lúc có thể
ngoan ngoãn ở cạnh anh một thời gian."
Sở Dĩnh không khỏi âm thầm cười lạnh: "một thời gian? Chu tổng, tôi
có thể hỏi một thời gian trong miệng anh là bao lâu không?"
Chu Tự Hàn xuống giường mặc bộ quần áo, đi tới ôm lấy cô: "Sở
Dĩnh, đừng náo loạn với anh, chúng ta sống qua ngày với nhau không được
sao, về phần bao lâu, anh cũng không muốn lừa dối em, chính anh cũng
không biết, nhưng anh đồng ý tuyệt đối sẽ không bạc đãi em, cho dù về sau
chúng ta chia tay, anh cũng sẽ bồi thường thỏa đáng cho em. . . . . ."