"Bồng cháu?" Trong lòng Lăng Chu tê tê đau một cái, nhớ tới Sở Dĩnh
xóa sạch đứa bé kia, nếu như sống đến bây giờ cũng năm tuổi rồi!
Nhan Nhan tự mình lái xe tới, cơm nước xong nhận được điện thoại
của bạn học, cũng không cần Lăng Chu đưa đi, Lăng phu nhân liếc nhìn
con trai mình một cái nói: "Nhan Nhan tuổi còn nhỏ, tự nhiên hoạt bát một
chút, về sau là tốt, tìm vợ thì phải tìm người nhỏ tuổi, phụ nữ già rất nhanh,
nếu là tìm vừa lớn, đến thời điểm con bốn mươi, đứng cùng một chỗ với
con dâu, người khác không cho là cùng tuổi đấy."
Lăng Chu bị mẹ chọc cười: "Mẹ, chuyện của con mẹ cũng đừng quan
tâm, con sẽ tự xử lí."
Lăng phu nhân hừ một tiếng: "Tự con xử lí, đừng dỗ mẹ, con và mẹ
nói, có phải trong lòng con còn nhớ tới nha đầu Sở gia kia hay không, trải
qua nhiều năm như vậy, con cũng nên buông xuống, ban đầu mẹ đã nói với,
nha đầu Sở gia với con không thích hợp, không nói tính tình, cô gái này rất
xinh đẹp liền dễ dàng gây ra tai họa."
Truyện chỉ post duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn
Lăng Chu bỗng nhiên nói: "Mẹ, ban đầu mẹ không thích Sở Dĩnh,
cũng bởi vì cô ấy rất xinh đẹp sao?"
Ánh mắt của Lăng phu nhân lóe lóe, cảnh cáo anh: "Lão hoàng lịch,
con còn nói cái gì, hôm nay cô ta vào giới văn nghệ, đây chính là cá đại
nhiễm hang, con xác định xem những thứ xì căng đan trên báo chí kia, lộn
xộn lung tung, con cũng đừng đi theo quấy rầy cô ta, Lăng gia chúng ta
không muốn mất mặt đâu, "
Lúc Lăng Chu từ trong nhà đi ra, đã qua mười giờ, lái xe chẳng có
mục đích dạo quanh một vòng, cảm thấy trong lòng buồn bực khó chịu, gọi
điện thoại kêu Trương Phàn ra ngoài.