phụ nữ ở bên ngoài của cha cô là Trần Tư Yến, cho nên mẹ mới không
muốn nhắc tới.
Nghĩ như vậy, dường như rất có đạo lý, sau khi cha cô chết, mẹ liền
cực ít khi nhắc tới cha, đột nhiên Sở Dĩnh cảm thấy, mình giống như tiến
vào trong một cái mê cung thật lớn, sương mù dày đặc trước mắt, nghĩ mãi
cũng nghĩ không ra.
Mẹ nói rất đúng, đã qua sáu năm, nhắc tới chuyện này lần nữa, có ý
nghĩa gì, mặc dù cô biết người phụ nữ bên ngoài của cha chính là Trần Tư
Yến, hoặc là chuyện của cha năm đó có tấm màn đen khác, có thể làm gì,
với năng lực bây giờ của cô, có thể làm cái gì chứ? Đây là một xã hội rất
thực tế, thực tế lại tàn khốc.
Sở Dĩnh thu thập khay trà, tắm rửa qua, vừa mới trở về phòng của
mình, Chu Tự Hàn liền gửi tin nhắn tới, hiện tại trình độ chơi xấu của
người đàn ông này đã đạt tới đỉnh điểm.
Sở Dĩnh ném khăn lông trên đầu sang một bên, gọi một cú điện thoại,
Chu Tự Hàn nhìn số gọi tới một chút, ngay cả nhận cũng không nhận, trực
tiếp tắt máy.
Sở Dĩnh tức giận hàm răng nghiến ken két, nhưng trong lòng cũng
biết, đừng nhìn người đàn ông này vô lại, nếu như mình không đi xuống,
nói không chừng anh thật sự có thể chạy lên, đến lúc đó, cô giải thích với
mẹ như thế nào đây.
Sở Dĩnh nhanh chóng mặc quần áo, tóc cũng không sấy, rón rén đẩy
cửa phòng mẹ ra nhìn một chút, mẹ giống như ngủ thiếp đi, lúc Sở Dĩnh
đang cảm thấy gay go, liền nghe mẹ cô nói: "Lén lút làm cái gì đấy? Muốn
đi thì đi đi! Mẹ biết con gái lớn không dùng được, giữ người ở lại, tâm
cũng bay mất."