"Cái người phụ nữ này. . . . . ." Chu Tự Hàn giữ chặt cằm của cô, cúi
gần, châm chọc trong mắt cô nàng này, làm anh cảm thấy tức giận khác
thường, vừa cúi đầu giữ chặt cái miệng nhỏ nhắn này, hung hăng hôn cô.
Sở Dĩnh cũng không muốn biểu diễn ở dưới lầu nhà mình, một lát nữa
để cho hàng xóm nhìn thấy cái gì rồi đi nói lung tung trong khu, nắm quả
đấm đấm anh hai cái, vô dụng, bị anh giữ chặt cổ tay, gắt gao đè ở trên cửa
xe, hôn ác hơn, đây cũng không thể coi là hôn, quả thật giống như dã thú
một dạng, gặm cắn xé rách.
Trong miệng bắt đầu tràn ngập mùi vị gỉ sắt nhàn nhạt, Sở Dĩnh đoán
môi của mình nhất định bị người đàn ông này cắn rách, có chút đau đớn
chua xót, nhưng người đàn ông này còn chưa có ý nghĩ buông cô ra, ngược
lại dùng cả thân thể dínhvào cô, bàn tay cũng bắt đầu có ý xấu, sờ tới ngang
hông của cô, lôi kéo khóa kéo trên quần bò Sở Dĩnh, ý ở chỗ này liền muốn
gì kia. . . . . .
Sở Dĩnh bị anh hôn đến mức đại não có chút thiếu dưỡng khí, chóng
mặt không ngừng, nhưng căn bản lý trí vẫn còn nữa, Chu Tự Hàn không
biết xấu hổ, cô còn phải thở, nhấc chân, uốn gối, hướng về phía chỗ hiểm
của Chu Tự Hàn mà đá một cái.
Chu Tự Hàn gần như lập tức buông Sở Dĩnh ra, khom người che đáy
quần, xoay tròn tại chỗ mấy vòng, Sở Dĩnh nhìn bộ dáng kia của Chu Tự
Hàn, đau cũng có chút dữ tợn rồi, sợ anh thật sự điên lên, mở cửa xe đi vào
chỗ ngồi, nhìn chằm chằm Chu Tự Hàn qua cửa kính xe, sống chết cũng
không chịu mở cửa.
Chu Tự Hàn chậm chạp đi tới, nhìn dáng vẻ Sở Dĩnh vừa sợ lại vừa
mâu thuẫnv, nói không ra tư vị gì trong lòng cả, anh có thể xử lí cô thế nào
hả? Thời gian tới đây dài như vậy, anh động tới một đầu ngón tay của cô
sao, gõ cửa kính xe, tức giận: "Em chạy cái gì? Anh còn có thể ăn em hả,
mở cửa."