Sở Dĩnh thấy thế vội vàng hoà giải: "Cái đó, Chu Tự Hàn anh đi ra ngoài
trước đi, để cho em nói chuyện riêng với ông ngoại một chút."
Chu Tự Hàn hừ một tiếng: " Nói thế nào thì anh cũng không cho em
đi." Quay người tức giận đi ra ngoài. Sở Dĩnh có chút buồn cười, quay đầu
lại thấy ông ngoại nhìn cô chằm chằm, nhẹ nhàng tằng hắng một cái: "Ông
ngoại, đời này cháu cũng không muốn kết hôn, thật đó."
Ông Nhạc nhìn cô hồi lâu: "Là bởi vì việc của cha cháu hay là do tiểu
tử nhà họ Lăng kia phải không?" Sở Dĩnh lắc đầu một cái: "Cũng không
phải vì vậy, chỉ là cháu cảm thấy việc đời khó lường, cháu thật sự không có
lòng tin sẽ sống chung cả đời với một người đàn ông."
"Vậy tiểu tử nhà họ Chu tính là gì hả?" Ông Nhạc rất không đồng tình
với quan điểm của cháu gái mình, Sở Dĩnh cũng có một chút mơ hồ trong
nháy mắt: "Nói thật, cháu cũng không biết, từ khi cháu vừa mới bắt đầu
theo Chu Tự Hàn cũng không nghĩ tới tương lai, hơn nữa cũng không nói
đến hôn nhân, đây không phải là vấn đề của Chu Tự Hàn mà là vấn đề của
cháu."
Ông Nhạc khe khẽ thở dài: "Cũng trách ông, nếu như ban đầu không
phải là ta cố chấp, cháu và Thu Mạn cũng sẽ không phải chịu khổ trong
những năm này, mặc kệ nói thế nào, con gái muốn có một kết quả tốt thì
nên tìm người đàn ông tốt sống chung cả đời, tiểu tử nhà họ Chu quá trăng
hoa, ông cảm thấy anh ta không thích hợp với cháu, cháu trai nhà họTô mới
trở về từ nước ngoài, ông nhìn đứa bé từ nhỏ tới lớn, tất cả mọi mặt đều
không tệ, quan trọng nhất là tính tình cũng tốt, ông đã hẹn hai nhà ăn bữa
cơm ở Đỉnh Phúc Hiên vào ngày mai, hai người các cháu cũng thuận đường
gặp mặt. . . . . ." Ông cụ vừa nói lời này xong, cửa thư phòng liền bị đá
văng từ bên ngoài, Chu Tự Hàn giống như hung thần ác sát đi vào: " Bảo
bối em muốn đi xem mắt, chờ anh chết đã. . . . . ."