xúc đã lâu, Sở Dĩnh cảm thấy thật ra John rất đáng yêu, đàn ông hơn ba
mươi tuổi, có lúc ngây thơ, có lúc lại cực kỳ lão luyện.
Sở Dĩnh nhìn lại mình một chút rồi đứng lên: "Không phải nói 10h
sáng sao, bây giờ chín rưỡi rồi, có đi không?" John bỏ qua thái độ rối rắm
của Sở Dĩnh, vôi vàng: "Đi, đi, đạo diễn lý tính tình rất cổ quái, nếu tới trễ,
hậu quả rất khó lường."
Hai người vừa ra khỏi thang máy thì đụng phải đám người Chu Tự
Hàn, từ lễ mừng năm mới đến giờ, Chu Tự Hàn liên tục ra ngoài, các hoạt
động liên tiếp, cũng giúp Sở Dinh được nghỉ ngơi vài ngày.
Hôm kia Sở Dĩnh đọc được scandal của Chu Tự Hàn và một ngôi sao
lớn trên báo, thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông này rốt cuộc cũng thả cô ra
rồi, lúc này gặp mặt, Sở Dĩnh thật chỉ muốn làm như không nhìn thấy đi
qua, nhưng Chu Tự Hàn lại hỏi John: "Hai người đi đâu?"
John cực kỳ kích động muốn báo cáo việc thử vai phim của đạo diễn
Lý Xuyên, Chu Tự Hàn nhìn qua Sở Dĩnh, một tháng không gặp thật sự rất
nhớ thương cô, nhưng cô gái này thật vô tình, ngay cả một cái liếc mắt
cũng không buồn nhìn anh, cúi đầu giả bộ.
Vận đỏ của Sở Dĩnh thật tốt, cô đã bắt đầu quay thử phim rồi, lúc đầu
anh không ngờ ảnh quảng cáo của cô lại đẹp đến thế, khiến anh hận không
thể giấu người đi, Sở Dĩnh chính là diễn viên trời sinh, sự sinh động trước
ống kính của cô thật bức người, đây chính là tư chất nghệ sĩ ẩn dấu trong
cô.
Lý trí nói với Chu Tự Hàn, anh đã đào được bảo bối, đợi một thời gian
nữa, không chừng Sở Dĩnh sẽ trở thành nhân vật chính của Tinh Huy,
nhưng ở góc độ riêng tư mà nói, Chu Tự Hàn không muốn để cô lộ ra trước
ánh mắt công chúng chút nào, cúi đầu nói với John đôi câu, nhìn Sở Dĩnh
đắm đuối rồi mới đi vào thang máy.