ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC - Trang 120

anh em chúng tôi và do đồng chí Vương và đồng chí Ích
hướng dẫn. Trí óc tôi dần dần mở mang. Đấy là những ngày
tôi say sưa với một tài liệu rất quí báu là cuốn "Đường cách
mạng", cuốn này dó chính Bác soạn ra. Ngoài giờ huấn
luyện chính trị, đồng chí Vương còn dạy chúng tôi học thêm
văn hóa, như dạy học tiếng Anh chẳng hạn. Trong những
ngày này, chúng tôi thường gặp đồng chí Vương ở các trụ
sở công hội, hoặc ở nhà chúng tôi thuê làm cơ quan để hội
họp. Cũng có khi đồng chí Vương hẹn gặp chúng tôi ở một
chỗ rồi kéo chúng tôi đi trên hè phố nói chuyện. Những lúc
gần gũi như thế, tôi thấy đồng chí Vương không bỏ qua một
việc gì, dù nhỏ, nhằm uốn nắn, giáo dục chúng tôi. Một
hôm, nhân một câu chuyện gì đó về lính thủy, chúng tôi gọi
anh em là họ. Đồng chí Vương cười và hỏi: Đấy là anh em
mình cả, sao lại gọi là họ? Lời nói thật là ôn tồn, và tôi nhận
ra rằng gọi như thế tức là đã có ý bỉ thử, phân chia người
này với người khác.

Việc học tập chính trị và văn hóa đang tiến hành, một hôm
trong cuộc họp chung, đồng chí Vương nói hiện nay trong
nước đang cần người về hoạt động và hỏi chúng tôi ai tình
nguyện về nước? Tôi giơ tay xin về. Đang tuổi thanh niên,
tôi rất ham hoạt động, có việc gì là đi. Tôi làm dưới tàu binh
Pháp, lương tháng không đến nỗi ít ỏi, thế nhưng tôi bỏ
phăng. Đồng chí Vương gặp riêng tôi, hỏi đã nghỉ việc chưa,
đã sẵn sàng chưa? Đồng chí căn dăn tôi khi về nước, thì tìm
gặp những bạn cũ ở quê nhà hay ở thành phố, vẫn có tinh
thần với mình. Trong bất cứ câu chuyện gì, cũng gợi đến
cảnh Pháp áp bức bóc lột. Nếu bà con tỏ ý đồng tình, thì
hỏi: ta cứ chịu để cho nó áp chế mãi sao? Bà con sẽ hỏi sức
đâu mà chẳng chịu? Nói: sức mạnh là ở đoàn kết, đoàn kết
thì súng của giặc là vũ khí của mình. Dần dần đưa bà con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.