ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC - Trang 128

Nhưng rồi họ tự hỏi : nhưng sao ông lại nói tình hình thế
giới được rành mạch như thế ? Có người nói : Hay là ông ở
Tàu về ? Nhưng rồi họ cũng tự nhủ : Không lẽ ! Vì ông biết
tình hình trong nước rất tường tận kia mà !

Ở đây luôn luôn có người trong ra, ngoài vào. Ai đến cũng
đều có báo cáo tình hình với Hội hợp tác, nhưng không ai
biết được nhiều chuyện mà nói rất rõ ràng và dễ hiểu như
ông Chín cả. Mà lạ nhất là tại sao ông cũng hiểu rõ cả tình
hình kiều bào ở Xiêm.

Ở Phi-chít kiều bào có ít, tổ chức tương đối tốt nhưng lại
gần tai mắt của mật thám, nên ông Chín chỉ ở lại có mươi
ngày rồi đi U-đôn. Từ Phi-chít đến U-đôn, phải đi bộ theo
đường rừng mất khoảng mươi ngày. Mỗi người đi đường
phải gánh theo hai thùng có nắp đậy để đựng những quần
áo, đồ dùng lặt vặt và mang một con dao, một ống cheo (
thịt gà hoặc sườn lợn băm nhỏ rang muối mặn) và mười ki-
lô gạo. Lúc ấy là mùa thu. Cây rừng trọi lá. Trên thì trời
nắng, dưới chân thì đất cát lẫn sỏi.

Thấy ông Chín xưa nay chưa quen gánh mà cũng chưa quen
đi bộ, anh em không để cho ông gánh. Nhưng ông không
chịu. Đôi thúng đưa đi đưa lại, chân nam đá chân chiêu.
Thế mà ông Chín vẫn cố gắng. Mấy ngày sau, trong lúc ngồi
nghỉ, anh em thấy hai bàn chân của ông Chín đã đỏ chín,
rớm máu. Hỏi ông, mới biết là ngay từ ngày đầu, chân ông
đã phồng và đỏ như vậy, nhưng không ai biết, vì ông cứ
thản nhiên làm như không có việc gì xảy ra. Ông cười và
nói : “Thiên hạ vô nan sự, nhân tâm tự bất kiên ! Cứ để
thế, đi một vài hôm nó sẽ thành “dạn”, đừng ngại…”. Quả
nhiên, từ ngày thứ tư trở đi, ông Chín đã theo kịp mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.