ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC - Trang 280

đun lại, nhà tôi hớt lấy váng múc một cốc Bác xơi. Bác dần
dần khỏe ra, chúng tối rất sung sướng nhìn cánh tay Bác
rắn chắc. Anh Minh cùng đi với Bác kể chuyện lại có thời kỳ
Bác luyện võ, Bác đẽo một hòn đá tròn vừa tay nắm, cứ thế
hàng ngày Bác bóp hòn đá trong tay thật mạnh như muốn
bóp vỡ ra, đôi khi cả trong lúc làm việc... Những ngày ở
Côn Minh, Bác không còn luyện tay nắm đá nữa, nhưng
nhìn cánh tay Bác, chúng tôi rất mừng.

Trong thời gian này, nhiều lần Bác và chúng tôi dậy từ bốn
giờ sáng. Bác nói chuyện về tình hình, Bác dạy dỗ chúng tôi
về đạo đức cách mạng, Bác tiếp xúc với kiều bào, với chính
khách; Bác chơi đùa với các cháu thiếu nhi. Có những cháu,
Bác chỉ gặp một lượt, nhưng ba năm sau, một lần gặp tôi,
Bác còn nhớ tên, hỏi xem cháu đã lớn từng nào.

Những ngày rảnh việc, chúng tôi mời Bác đi thăm phong
cảnh Côn Minh. Đi xa hàng hơn mười cây số, Bác vẫn đi bộ,
từ chối cả ô-tô hàng, cả xe ngựa. Có lần chúng tôi mời Bác
đi thăm chùa Hoa cách Côn Minh bốn cây số; ở đây có ngôi
chùa cổ, có cả khu vườn rộng mấy mẫu đất, trồng đủ hàng
trăm thứ hoa, mùa nở rộ, rực rỡ như cánh tiên. Lại có lần
chúng tôi mời Bác đi thăm chùa Đông, thăm Hắc Long đàm,
cách Côn Minh hơn mười cây số. Đó là một cái đầm rộng
người ta đồn đại rằng ngày xưa có con rồng đen xuống
tắm. Ở đây cũng có ngôi chùa, lại có gốc thông cổ thụ lớn
hàng bốn tay ôm, Bác nghỉ trưa tại đây, dưới gốc thông.
Bác ăn cơn nắm với chúng tôi rồi Bác tìm một gốc cây có
cành xòa xuống mặt đầm, ken nhau như mắt võng, Bác ngả
lưng nghỉ trưa. Chúng tôi nhìn Bác nằm, bình dị lạ thường,
nhưng trong sự bình dị ấy lại thấy cả một tấm gương sáng
của sự rèn luyện, của một ý chí lớn toát ra từ trong từng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.