giải phóng những dân tộc thuộc địa. Hoạt động của hội là
tuyên truyền. Họ tổ chức những buổi nói chuyện, những
người dân các thuộc địa và những người Pháp có cảm tình
đều đến dự. Cũng nên nhắc lại là người cảm tình đông hơn
người thuộc đia. Những người này phần lớn là công chức
hoặc công nhân, họ bị cảnh sát Pháp dọa đuổi ra khỏi nước
Pháp nếu họ tiếp tục tham gia các cuộc hội họp.
Nhiều người Pháp hết sức căm phẫn biết được những
chuyện xảy ra ở các thuộc địa: rượu, thuốc phiện, hối lộ,
khủng bố… Thường thường họ kêu lên: “Ô! Nhục nhã biết
bao! Ô! Thật không tưởng tượng được! Tội ác thực dân tày
trời!”.
Để mở rộng việc tuyên truyền đến các thuộc địa, ông
Nguyễn và những đồng chí của ông đã ra tờ báo “Người
cùng khổ” (Le Paria) do ông làm chủ bút, kiêm chủ nhiệm.
Những người yêu nước Man-gat, An-giê-gi, Mac-ti-nich là
những luật sư, thầy thuốc, nhà buôn hoặc sinh viên. Họ có
công việc và gia đình họ. Họ không thể để nhiều thì giờ cho
tờ báo. Mỗi người chỉ có thể góp một số tiền nhỏ và một bài
báo tuần. Ông Nguyễn được mọi người đề cử ra làm cho tờ
báo chạy. Vì vậy ông Nguyễn kiêm cả viết, chủ nhiệm, chủ
bút, chữa bài, thủ quỹ, xuất bản và liên lạc.
Lúc đầu ông Nguyễn gửi bán tại những cửa hàng nhỏ.
Nhưng bán không chạy lắm, vì ở Pa-ri có vô số báo, người
ta không thể đọc tất cả và mua tất cả. Vì vậy, ông Nguyễn
tìm ra một cách mà người Pa-ri gọi là “Lối D”. Ông đến
trong những cuộc mít tinh dân chúng. Ông phát báo, leo lên
diễn đàn và nói : "Các bạn thân mến! Báo “Người cùng khổ”
phát không, nhưng tôi hết sức cảm ơn các bạn vui lòng