ĐƯỜNG CHÂN TRỜI ĐÃ MẤT - Trang 165

CHƯƠNG MƯỜI

Lạ thường, hết sức lạ!" Tu sĩ Tưởng thốt lên như vậy khi nghe nói

Conway đã lại gặp tu viện trưởng lần thứ hai. Mấy tiếng ấy thốt ra từ miệng
một người rất không thích dùng những từ nói lên cao độ, nên rất có ý nghĩa.
Việc này từ xưa đến nay chưa từng có, ông nhấn mạnh, vì lề thói ở tu viện
đây đã được định rõ; không bao giờ Lama tu viện trưởng lại muốn gặp lần
thứ hai khi chưa hết năm năm thử thách để gột sạch mọi tình cảm có thể có
của người nhập đạo. "Vì, như ông biết đây, nói chuyện với người bình
thường mới đến sẽ khiến ngài bị căng thẳng. Sự hiện diện những ham muốn
của con người đã là một điều khiến tuổi già của người khó chịu, gần như
không kham nổi. Nói thế không phải tôi ngờ gì sự khôn ngoan lịch duyệt của
ngài về vấn đề này. Mà tôi tin rằng đây là ngài đã dạy cho chúng tôi một bài
học rất quý giá - rằng ngay cả những luật lệ đã cố định của cộng đồng chúng
tôi cũng chỉ là cố định một cách có mức độ. Song dù sao, đây vẫn là một sự
kiện lạ thường."

Với Conway, tất nhiên, việc ấy chẳng có gì lạ hơn những sự việc khác,

và sau khi anh đã đến thăm ngài tu viện trưởng lần thứ ba, rồi lần thứ tư thì
anh bắt đầu cảm thấy nó chẳng có gì là rất lạ thường. Thực vậy, dường như
đã có cái gì sắp xếp trước, định trước để hai tâm hồn của vị Lama và của anh
dễ dàng gặp nhau, như thể ở Conway, mọi sự căng thẳng thầm kín đều được
giãn ra, khiến anh khi đi ra, thấy trong lòng cực kỳ thanh thản. Đôi khi anh
có cảm giác như bị mê hoặc bởi cái quyền lực của đức thông minh đang
ngồi giữa phòng kia, và rồi, trước những bát nước trà màu xanh nhạt nhỏ bé,
mọi nghi lễ thu nhỏ lại thành một thứ sinh động, dịu dàng và nhỏ bé đến
mức khiến anh có ấn tượng đây là một định lý đang hòa tan cái trong suốt
thành một bài thơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.