ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 192

– Thế ông muốn bao nhiêu?

– Tôi cũng không biết ạ.

– Nào, cứ mạnh dạn lên. - Nikôđem khuyến khích.

– Xin tùy ngài Chủ tịch ạ.

Đyzma mỉm cười rộng lượng.

– Ngài Chủ tịch cho rằng ông thư ký sẽ tự định lấy lương.

Tất cả mọi người đều cười.

– Lạy Chúa tôi, - Phu nhân Psêuenxka chen ngang - tôi nghĩ rằng, độ

chừng một nghìn zuôty gì đấy…

– Một nghìn hai! - Ksêpixki vội điều chỉnh ngay.

– Cái gì? Nghìn hai à? Nào, thế thì tôi sẽ cho ông nghìn rưởi.

Y đưa đôi mắt của người chiến thắng nhìn quanh phòng, còn Ksêpixki

giữa những tiếng “ồ” đầy thán phục của phu nhân Psêuenxka - liền bật dậy,
dập chân to thành tiếng, đứng nghiêm cảm ơn ngài Chủ tịch.

Phu nhân Psêuenxka tuyên bố rằng chuyện này không thể kết thúc “khô”

thế được và ra lệnh cho một người hầu mang đến một chai sâm banh.

– Nào, - Đyzma vừa nói vừa nâng ly rượu lên - nào, ông Ksêpixki, chỉ

cần một điều kiện duy nhất thôi: Phải cố kết với nhau! Ông có hiểu không?
Cố kết! Cố kết, có nghĩa là ta phải bám chặt lấy nhau. Và không hở một lời
nào ra ngoài về những gì ta sẽ thảo luận với nhau…

– Tôi hiểu ạ, thưa ngài Chủ tịch.

– Tôi nói trước với ông rằng, nếu tôi hài lòng về ông, thì đến ngày lễ hay

một dịp nào đó, tôi sẽ thưởng hai, ba nghìn…

Ksêpixki tiễn Đyzma về khách sạn. Dọc đường cả hai bàn bạc với nhau

về việc tổ chức ngân hàng. Nikôđem nói rằng, ngay ngày mai y sẽ giới
thiệu Ksêpixki với giám đốc Vanđrưsépxki.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.