ĐƯỜNG ĐUA CỦA NHỮNG GIẤC MƠ - Trang 122

Khi cô ấy đi rồi, mẹ tôi thì thầm, "Thật đáng kinh ngạc! Mẹ chắc mình

không thể nói...".

Hank bước vào. Ông giống hệt như người đàn ông tôi nhớ trong cơn

ác mộng về bệnh viện: chắc nịch, hói đầu và có phần lơ đãng. Như thể nửa
còn lại của ông đang ở nơi nào đó.

Tôi để ý tới đôi giày của ông, quần, áo sơ mi... tất cả đều phủ một lớp

bụi trắng như phấn.

"Jessica!", ông nói, như thể nửa kia của ông cuối cùng đã đến nơi. Ông

có vẻ thật sự vui mừng khi gặp tôi. "Thật vui khi thấy cháu khỏe mạnh thế
này!" Ông quay sang mẹ tôi. "Xin chào, bà Carlisle. Bà khỏe không?"

Mẹ tôi gật đầu. Nhưng ông chờ một câu trả lời thực sự, vì vậy bà nói,

"Khỏe hơn so với lần cuối ông gặp tôi".

"Tốt lắm." Ông lôi một chiếc ghế lại gần tôi và nói, "Vậy chúng ta sẽ

lắp cho cháu một chiếc chân phù hợp nhé?".

Hank đề nghị tôi cởi tất đàn hồi, tất và giày bên trái. Sau đó, ông bắt

đầu đo đạc. Ông dùng những công cụ như tôi đã từng thấy cha sử dụng.
Một com-pa kim loại. Một cái thước dây. Một thứ gì đó trông giống như cái
bào của thợ mộc. Ông đo đạc bên mỏm cụt, và cả bên chân lành lặn. Khi
xong việc, ông gật đầu và nói, "Cháu thường đi kiểu giày nào?".

Tôi chỉ vào chiếc giày chạy. "Kia ạ."

Ông nhặt chiếc giày lên và ghi chú kích cỡ, sau đó nói, "Được rồi.

Chúng ta đã sẵn sàng để làm khuôn cho phần mỏm cụt. Từ đó, chúng ta sẽ
có thể làm một mô hình thạch cao và tạo ổ chứa mỏm cụt ban đầu cho
cháu".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.