"Nó không mất nhiều thời gian đâu." Ông nhúng một cuộn gạc vào bát
nước, và khi nó đã được thấm ướt, ông bắt đầu quấn nó quanh chân tôi,
xoắn từ đầu gối xuống hết mỏm cụt rồi vòng ngược lên. "Thứ này có thạch
cao Paris bên trong", ông nói với tôi trong khi tiếp tục quấn. "Nước tạo ra
phản ứng tỏa nhiệt... cháu có thấy nóng không?"
Tôi gật đầu vì phần mỏm cụt đang càng lúc càng nóng hơn. Nó không
hề làm tôi khó chịu. Mà giống như được quấn một chiếc khăn nóng vậy.
Ông quấn hết hai cuộn gạc, sau đó nói tôi thả lỏng chân và bắt đầu
massage bên ngoài lớp thạch cao Paris. "Chúng ta cần có sự tương tác", ông
nói, "để có được một ấn tượng chính xác". Sau khi massage, ông dùng hai
tay xoa nhẵn lớp thạch cao, sau đó nhấn ngón cái quanh phần dưới xương
bánh chè, để có được hình dung về khu vực đó. "Đây", ông nói. "Giờ chúng
ta chờ vài phút để nó keo lại, và đó chính là phần khuôn. Thật dễ dàng
nhỉ?"
Ông dọn dẹp trong lúc chúng tôi đợi. Những giọt thạch cao vương vãi
ở khắp nơi, trên đôi giày của ông, còn một giọt bám vào chiếc quần ông
đang mặc. Hank cười khùng khục khi thấy tôi đang nhìn ông. "Chắc sẽ
không tẩy được đâu", ông nói, "nhưng bác vẫn thử xem sao".
Tôi có thể cảm thấy phần khuôn bắt đầu hạ nhiệt, sau vài phút, Hank
tiến hành kiểm tra và tháo các dây đai, sau đó nói với tôi, "Cháu sẵn sàng
chưa?"
Tôi gật đầu, và sau vài động tác xoay nhẹ nhàng, chiếc khuôn trượt ra
khỏi vị trí cũ. Hank quan sát nó và mỉm cười. "Đẹp lắm."
Mẹ tôi hỏi, "Vậy ông tạo ổ mỏm cụt mất bao lâu?".
"Thường là khoảng một tuần." Ông hướng ánh nhìn từ mẹ sang tôi,
sau đó nói, "Nhưng thứ Sáu thì thế nào?".