ĐƯỜNG ĐUA CỦA NHỮNG GIẤC MƠ - Trang 138

Kể từ khi bị mất một chân, tôi luôn muốn che giấu. Giấu đi cái mà tôi

đang thiếu. Muốn người khác quên đi điều khác biệt về tôi.

Nhưng không gì có thể che giấu được.

Liệu việc chạy có đáng để biến mình thành một người máy không?

Thầy Kyro nhẹ nhàng khuyến khích tôi đưa ra một câu trả lời. "Những

gì thầy đang hỏi là em có muốn như vậy không?"

Tim tôi đập thình thịch khi nghĩ đến việc mình có thể chạy lại, và cảm

giác nghi ngờ trong chốc lát liền biến mất.

"Có ạ!"

Thầy gật đầu. "Được rồi, tình hình là thế này: Lắp chân chạy rất tốn

kém. Chúng ta đang gặp rất nhiều rắc rối với các công ti bảo hiểm chịu
trách nhiệm với việc chữa trị cơ bản của em, nhưng ngay cả nếu không có
chuyện này, việc yêu cầu họ phải chi trả cho một trong số đó gần như chắc
chắn là chuyện không thể. Vì vậy hôm qua, thầy và mọi người đã tổ chức
một cuộc họp và thành lập chiến dịch Giúp Jessica Chạy. Mỗi người tình
nguyện làm cho ít nhất một trong bốn ban: Bán bánh nướng, Bán vé số,
Rửa xe và Quyên góp từ thiện." Thầy hít một hơi thật sâu. "Mục tiêu của
mọi người là mua cho em một chiếc chân chạy để em có thể trở lại đường
đua và thi đấu cùng đội khi em lên lớp Mười hai."

Tôi hết nhìn thầy Kyro rồi đến nhìn Fiona và ngược lại.

Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng tôi phải nói gì đây?

Tôi không thể thốt nên lời vào khoảnh khắc này.

Và tôi gần như sợ hãi để tin rằng mình thực sự có thể chạy lại...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.