ĐƯỜNG ĐUA CỦA NHỮNG GIẤC MƠ - Trang 159

Tôi ném cho cậu ta một cái nhìn tò mò. "Trời, Gavin. Tớ không biết

cậu lại thích thể thao như vậy đấy."

Cậu ta phá lên cười. "Đó là một sở thích dễ lây lan, phải không?" Có

nét dịu dàng lướt qua hai gò má đang ửng hồng của cậu ấy khiến tôi phải cố
lờ đi.

"Cậu có bao giờ nghĩ đến việc chạy không?"

Cậu ta nhún vai. "Tớ từng chạy rất nhanh khi còn tiểu học... Nhưng đó

là chuyện cách đây rất lâu rồi. Và chính xác thì tớ không xuất thân từ một
gia đình có truyền thống thể thao."

Tôi nhìn cậu ta. "Cậu có thể vừa làm một nhà chính trị vừa chạy, cậu

biết đấy. Và ý tớ không phải 'chạy đua' chức vụ đâu nhé."

Cậu ấy lại bật cười, sau đó xoa bộ râu dê trên cằm với vẻ trầm ngâm.

"Đó là một kiểu mẫu hoàn toàn mới, phải không?"

Merryl đột nhiên ngắt lời chúng tôi. "Xin chào, Jess", cô ta nói, sau đó

quay sang Gavin. "Đầu tớ đang đau như búa bổ. Tớ thực sự cần về nhà."

Điều này khiến chúng tôi lúng túng một lúc, vì vậy tôi nói với cả hai,

"Hẹn gặp lại", và rời đi đúng lúc đến lượt thi của Fiona. Thanh xà đang ở
vạch 1,47 mét, và cô ấy bật qua một các dễ dàng.

"Tuyệt lắm!", tôi nói với Fiona khi cô ấy trở lại. Họ phải đi vòng qua

tất cả các vận động viên còn lại trước khi thực hiện lượt tiếp theo, vì vậy tôi
có thời gian kể với cô ấy về những gì đã xảy ra. "Đoán xem ai ngồi cạnh tớ
trong suốt cuộc đua 400 mét."

"Ai vậy?"

"Mẹ của Vanessa Steele."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.