ĐƯỜNG ĐUA CỦA NHỮNG GIẤC MƠ - Trang 216

Giờ thì tôi sẽ không bao giờ nhận được một học bổng điền kinh.

Fiona sẽ được đến đó mà không có tôi.

Suy nghĩ ấy, cùng với những gì cha nói và số tiền mà cha mẹ phải trả,

bất ngờ giáng vào tôi một đòn thật mạnh. "Con xin lỗi", tôi nghẹn ngào.

Sau đó, tôi lên phòng và òa khóc...

Chương 6

Tôi dường như có một cuộc trò chuyện rất thân mật với tất cả mọi

người vào tối hôm đó.

Cha, mẹ, Fiona, Kaylee... thậm chí Sherlock, mặc dù cuộc thoại với nó

khá phiếm diện. Trước khi đi ngủ, tôi vô cùng chán nản với việc phải cố
gắng sắp xếp mọi thứ, và tôi nói với cha rằng ông có thể gọi đài đưa tin
quay lại nếu muốn.

Ông hôn lên trán tôi và nói với tôi hàng trăm lần rằng ông ước gì mình

có thể thay đổi mọi thứ. Và rồi trước khi đóng cửa, ông quay sang tôi và
hỏi, "Họ của Lucy là gì?".

"Lucy ư? Sanders ạ", tôi trả lời. Nhưng khi ông đi rồi, tôi nảy ra một

suy nghĩ thật kinh khủng. "Chờ đã, cha!"

Ông ngoái đầu lại.

"Cha không thể đề nghị cha mẹ bạn ấy khai báo, hành xử hay làm bất

cứ điều gì cha đã nói lúc trước. Lucy chết rồi! Họ sẽ không muốn nói
chuyện với luật sư đâu. Sẽ thật tệ nếu yêu cầu họ giúp chúng ta!"

Ông ném cho tôi một cái nhìn tò mò, và tôi có thể nhận thấy ông đang

cố giữ bình tĩnh. "Jessica", ông khẽ nói. "Cha muốn xem mình có thể giúp
được họ hay không."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.