ĐƯỜNG ĐUA CỦA NHỮNG GIẤC MƠ - Trang 314

Đầu óc tôi có chút mờ mịt. Như thể tôi đã tính sai những con số. Như

thể tôi đã mệt mỏi đến mức thậm chí không thể đếm đến bốn.

Một cộng một cộng một cộng một.

Và đâu đó trong tâm trí mờ mịt của mình, tôi thực hiện một kết nối -

đó là cách mọi thứ được hoàn thiện.

Lần lượt từng thứ một.

Đó là cách tôi đã vượt qua được việc mất một chân. Phút này qua phút

khác, giờ này qua giờ khác, ngày này qua ngày khác.

Đó là cách mà bất cứ ai cũng làm để vượt qua bất kì chuyện gì.

Vì vậy, tôi chuẩn bị sẵn sàng và quyết định đó là cách tôi đối mặt với

quãng đường phía trước - lần lượt từng dặm một.

Có gì đó đã khiến cơn đau trở nên dễ kiểm soát hơn, khiến nỗ lực

được duy trì lâu hơn. Và rồi, khi gần tới mốc 7 dặm, tôi nhận ra chúng tôi
đang chạy qua nghĩa trang.

Tôi nghĩ đến buổi sáng gặp mẹ Lucy ở đó.

Tôi nghĩ đến việc bà đã vượt qua những ngày chắc chắn là những ngày

khó khăn nhất trong cuộc đời; cách bà vượt qua từng phút, từng giờ, từng
ngày, từng tháng, lần lượt từng thứ một.

Đột nhiên, tôi cảm thấy biết ơn vì thứ mà tôi đang đếm lần lượt là

những dặm đường. Những dặm đường tôi có thể chạy qua. Những dặm
đường mà tôi muốn. Những dặm đường mà tôi đã làm việc chăm chỉ để đối
mặt. Những thứ mà tôi phải vượt qua là khoảng cách giữa tôi và chiến
thắng, chứ không phải những ngày giữa tôi và bi kịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.