huống chi giờ thiên hạ đã thống nhất, chắc không khó lấy” Lục sứ nói: "Lời
mi nói tuy đúng, ngặt nỗi người Phiên phòng thủ nghiêm mật, cũng phải
nên cẩn thận". Mạnh Lương nói: "Người Phiên ăn không nổi được búa của
tôi đâu, đại nhân đừng lo". Nói xong, lập tức đi.
Vừa lúc đó, Tiêu Tán nghe thấy mọi người trong phủ xì xào bàn tán, như có
gì đang thương nghị vậy, liền hỏi tả hữu rằng: "Đại nhân lại có việc gì?" Tả
hữu đáp rằng: "Sáng sớm dặn dò Mạnh Lương đi đến Vọng hương đài ở U
Châu để lấy hài cốt thật của Lệnh Công về, nên nay thương nghị việc mai
táng". Tiêu Tán nghe xong, đi ra ngoài phủ nghĩ thầm: "Mạnh Lương đã
nhiều lần làm việc cho đại nhân, ta ở dưới trướng nhiều năm, chưa có được
chút công lao gì, chi bằng theo sau đuổi đến, lấy về trước, há không phải là
công của ta sao?" Liền sửa soạn đầy đủ theo hướng U Châu đi gấp. Lúc ấy
ở Dương phủ không người nào biết cả.
Trước tiên hãy nói về Mạnh Lương đi suốt ngày đêm đến U Châu thành.
Vào lúc gần hoàng hôn, giả dạng người Phiên, vào đến cửa đài, gặp ngay
năm, sáu tên quân canh giữ hỏi rằng: "Mi là ai, dám đến đây đi lại lung
tung, có phải là tế tác không?” Lương nói: "Ngày trước thiên tử Trung
Quốc thả vua tôi Bắc Phiên về nước, sai sĩ tết bọn ta ở nơi biên giới hộ
tống. Nay việc đã xong, tới đây dạo chơi chốc lát, sao gọi là tế tác!” Quân
canh giữ tin lời, nên không đề phòng, trời màn đêm buông xuống, Mạnh
Lương lén đi lên trên đài, quả nhiên thấy một tráp hương đựng hài cốt ở đó.
Lương nghĩ thầm rằng: "Năm trước trộm được quả nhiên không giống với
cái này, hôm nay lấy được, ắt là thật vậy".
Liền cởi tay nãi ra, dùng tráp gỗ gói lại, cõng xuống đài. Không ngờ Tiêu
Tán theo sau đến nơi, lên tới tầng giữa của đài, tay đụng phải chân của
Mạnh Lương, quát rằng: "Ai ở trên đài làm bậy?" Mạnh Lương trong lúc
hoảng hốt không nhận ra giọng nói, ngỡ rằng người Phiên đến bắt, tay trái
rút búa bén ra giáng xuống một nhát, trúng ngay đỉnh đầu Tiêu Tán, thế là
khoảnh khắc mất mạng. Bên đây Mạnh Lương chạy rời khỏi đài, không