ĐƯỜNG KẾT HÔN KHÔNG TÌNH YÊU - Trang 137

Không hiểu sao ôm cô có thể khiến anh cảm nhận được một loại bình yên

chưa bao giờ có trước đây.

Nhắm mắt lại, bản thân như là con thuyền bập bềnh giữa biển lớn, bởi có

cô, mà có cảm giác như mình đã tìm được bờ cập bến.

Đây là một cảm giác rất đỗi kì diệu.

Gương mặt anh thấm mỏi mệt, có nghĩa cả ngày nay cực kỳ bận rộn.

Cô đưa tay mở vòng ôm của anh: “Ăn cơm chưa?”

Anh lắc đầu.

Cô mỉm cười bước vào trong, tự mình nấu cơm.

Còn Trình Nghi Bắc thì ngây người nhìn bóng lưng của cô, lại đúng cảm

giác này, nhìn không thấu cô, không biết rốt cuộc cô đang nghĩ gì. Như thể
cô chỉ là người ngoài cuộc, thản nhiên đứng một bên, không quá hào hứng
cũng chẳng thấy biểu hiện gì.

Mà cô thì lại nghĩ rất đơn giản, chỉ mong anh có thể ăn cơm sớm một

chút rồi mau chóng nghỉ ngơi.

Nếu biết cô chủ động nấu cơm mà kết quả sẽ thành ra thế này, chết cô

cũng không bước vô bếp.

Tay anh cởi bỏ dây lưng áo ngủ của cô, vuốt ve làn da trơn truột của cô.

Cô giãy dụa đôi chút, kháng cự theo bản năng, nhắc nhở anh cô đang mang
thai, ngày mai anh còn phải dậy sớm đi làm. Nhưng mà không thắng được
với động tác của anh, bởi vậy cô chọn thỏa hiệp.

Hai tay anh chống hai bên cơ thể cô, không muốn cô phải chịu sức nặng

của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.