ĐƯỜNG KẾT HÔN KHÔNG TÌNH YÊU - Trang 140

Đó giờ cô là người mà: người không động tôi tôi không động người,

nhưng lần này lại có người nhắm thẳng vào cô, nói vậy nghĩa là cô đã làm
chuyện khiến đối phương vô cùng tức giận.

Đầu tiên cô nghĩ đến Vương Hựu Địch, nhưng bác bỏ ngay lập tức. Dù

cho có người từng làm mình tổn thương, nhưng cũng không thể vì việc này
xảy ra mà phủ nhận người này. Cô cũng biết tình cảm kia phải dừng lại chắc
chắn không phải lỗi ở một người, bản thân cô cũng phải chịu một nửa trách
nhiệm, cô không nên xem anh như người đã phạm tội tài trời. Cô cảm động
đối phương từng rất tốt với cô, tốt và xấu đều như nhau, cùng tồn tại không
thể xóa nhòa.

Vậy chỉ còn một người.

Kỳ thật cô không hiểu Đỗ Trạch Nhiên lắm, thuộc dạng thiên chi kiêu

tử(*), luôn tự cho bản thân muốn làm gì thì chắc chắn sẽ làm được, bẩm
sinh đã kiêu ngạo.

(*)Thiên chi kiêu tử: Con cưng, đứa con được cha mẹ cưng chiều quá

sinh kiêu hay đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng
mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá
mà sinh hư.

Có lẽ chuyện lần trước Trình Nghi Bắc dẫn cô đến buổi tụ họp đã đến tai

Đỗ Trạch Nhiên, nên giờ ra tay áp đảo tinh thần cô, để cho cô biết người
không biết suy nghĩ sẽ có kết cục thế nào.

Ít nhiều cô cũng biết cái gọi là môn đăng hộ đối trong giới thượng lưu,

cũng bởi chỉ có cách nghĩ này mới có thể giúp bản thân có địa vị cao chót
vót, khác xa bọn người thấp kém. Cô không thể hiểu nổi, tại sao trong lòng
bọn họ cho rằng chỉ có bọn họ mới xứng đáng có cuộc sống đó, bọn họ
được phép đùa bỡn những người bình thường, nhìn người ta nhận hết đau
khổ, mình thì vỗ tay cười người ta bị đùa giỡn trong tay mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.