ĐƯỜNG KẾT HÔN KHÔNG TÌNH YÊU - Trang 218

Cô không nhúc nhích, anh lắc đầu: “Muốn khóc thì về nhà khóc, ngoài

này vừa ẩm vừa lạnh, dễ gặp người xấu nữa, ở nhà an toàn biết mấy.”

Cả buổi sau Tây Thuần mới ngoảnh đầu nhìn anh: “Chân em tê hết rồi.”

Trình Nghi Bắc giật mình, nhận mệnh bước ra trước mặt cô, ngồi cong

người xoa chân cho cô.

Thật ra anh chẳng thấy tính mình tốt mấy, cũng chẳng thấy mình có thể

làm người giỏi kiên nhẫn, chỉ cần chuyện đó không ảnh hưởng đến anh anh
sẽ không ý kiến. Còn Đỗ Trạch Vân nếu xảy ra chuyện như vầy, sẽ tự mình
về, đâu có đần mà ngồi đây hứng gió lạnh. Đại khái anh có thể tưởng tượng
ra cuộc sống sau này của anh với Đỗ Trạch Vân ra: anh đi làm, về nhà có
cơm ngon ăn, nhà sạch như mới, cô giúp anh xử lí vài công việc… Thế đó,
không có bất kì bất trắc nào. Biết đâu Đỗ Trạch Vân còn có thể giúp anh
nhiều việc hơn nữa, cô ấy là người kiên cường, cũng kiêu ngạo, có lẽ anh
nên rung động. Nhưng anh không thể nghĩ ra mình có thể làm được gì Đỗ
Trạch Vân, hay muốn làm gì cho cô ấy, không có ham muốn cũng chẳng
thấy cảm giác.

Có phải đứa trẻ khóc để được dỗ dành không, dầu sao Trình Nghi Bắc

cũng hiếm khi thấy Đỗ Trạch Vân khóc, liền cho rằng cô cũng không khóc.
(Cô là Tây Thuần nhé)

Anh đứng dậy, hỏi nhẹ: “Tốt hơn chưa?”

Tây Thuần bắt lấy tay anh, lấy đà đứng lên: “Ừa.”

Anh vẫn hơi lo, nên nâng cô dậy.

Cô hít hít mũi, hơi khổ sở.

Anh thuận tay sờ trán cô: “Cảm sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.