ĐƯỜNG KẾT HÔN KHÔNG TÌNH YÊU - Trang 290

điên cuồng như thế, mãi cho đến khi dừng lại, cô vẫn quay cuồng không
biết đâu là trời, đâu là đất. Cô cảm giác mình được một đôi tay ôm lấy, sau
đó chẳng còn ấn tượng gì.

Tây Thuần tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong căn phòng xa lạ. Mọi

thứ trong phòng đơn giản mộc mạc, ngay cả một thứ có giá trị cũng chẳng
có. Nhưng vật nào cũng rất tinh xảo, những lá thư được chặn trên bàn, cái
đèn bàn nhỏ đã hư một góc, nhưng hình như chủ của nó đã đắp gì đó vào
chỗ hỏng. Có thể thấy chủ nhân phòng này tuy gia cảnh không tốt lắm,
nhưng rất khéo léo, chỗ nào cũng ngăn nắp sạch sẽ.

Cô ngẩn người trong chốc lát, mới cuống cuồng nhớ lại chuyện xảy ra

hôm qua. Cô vỗ trán, mới nhớ lại một chút thôi đã rùng mình rồi. Nếu
không có người này xuất hiện, thân cô giờ này cũng chẳng giữ nổi trong
sạch. Dĩ nhiên là cô chưa từng hứa sẽ dành nó cho ai, chẳng cần vì ai mà
thề chết giữ gìn trinh tiết. Cô tự trách mình không giỏi uống rượu, tửu
lượng không cao, may mắn đêm qua chưa xảy ra chuyện gì khó xử.

Cô đứng lên, ra khỏi phòng.

Phòng khách nhỏ hẹp, chàng trai mặc áo T shirt màu trắng ngồi đó. Cô

sống đến giờ vẫn luôn ít mua đồ mau trắng nhất có thể, cô thừa nhận mình
không đủ sức giữ lại màu trắng quá ba ngày. Bình thường cứ giặt qua một
lần thì đã ố vàng, vì vậy cô không bao giờ mặc áo khoác trắng. Nhưng
không ngờ áo trên người anh ta lại trắng sáng như vậy, hệt như ánh nắng
sớm mai.

“Cô tỉnh rồi à?” Anh ngẩng đầu nhìn qua cô một cái, “Ăn sáng.”

Tây Thuần lại ngẩn người vài giây, mới qua ngồi đối diện anh. Cũng

chưa chịu ăn, cứ nhìn anh: “Là anh cứu tôi hả?”

“Ừ.” Chẳng thừa lời nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.