ĐƯỜNG KẾT HÔN KHÔNG TÌNH YÊU - Trang 292

877, tới trường thì xuống.”

Tây Thuần nhìn hai đồng xu vẫn còn độ ấm của anh trên tay mình, nhìn

anh, anh đã trèo lên xe đạp, chuẩn bị chạy đi, cô bước lên kéo chặt áo anh,
“Thế anh tên gì?”

“Biết làm gì, dù gì sau này chúng ta cũng chẳng gặp lại nhau.”

“Anh cứu tôi mà, tôi phải biết tên anh mới được.”

“Khỏi cần. Chỉ là lòng thương hại bất chợt nổi lên mà thôi.”

Tây Thuần cũng chẳng nói gì, chỉ lo kéo áo anh. Anh cầm cự chẳng được

bao lâu liền đầu hàng, cau mày, “Trình Dục Bắc.”

Tây Thuần thả áo anh ra, hớn hở cười tươi. Trình Dục Bắc lắc đầu hết

nói, đạp xa chạy đi.

Đúng y lời anh nói, lên xe bus về thẳng trường. Tây Thuần đen mặt, dù

hôm qua không xảy ra chuyện gì tồi tệ, nhưng cô là người ân oán rõ ràng.
Trở lại trường chuyện đầu tiên làm là xin đổi phòng, sau đó dọn đổ chuyển
phòng, chẳng có nguyên nhân, cũng chẳng giải thích với ai.

Chuyện hôm đó cũng không truyền ra ngoài, chỉ là Tây Thuần không bao

giờ nói chuyện với các cô ấy nữa, mỗi lần tình cờ gặp các cô ấy đều có vẻ
như muốn nói rồi lại thôi. Nhưng Tây Thuần chỉ đi qua các cô ấy, chẳng
nhìn cũng chẳng liếc mắt lấy một cái, cô không bao giờ cãi nhau ầm ĩ với
người khác. Người làm cô thất vọng, cô sẽ bỏ qua, chỉ coi như chưa từng
quen biết, không muốn nghĩ xem các cô ấy đã làm chuyện quá đáng cỡ nào,
bởi lẽ các cô ấy không đáng để cô lãng phí thời gian.

Tây Thuần không đi tìm Trình Dục Bắc, cô luôn tin có duyên rồi cũng

gặp lại, không duyên có cưỡng cầu cũng vô ích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.