ĐƯỜNG KẾT HÔN KHÔNG TÌNH YÊU - Trang 480

“Đại khái là tôi đã vượt quá giới hạn cuối cùng của anh ấy!”

Dù vậy, anh ấy vẫn muốn đón nhận cô ấy, còn bọn tôi, nhưng kẻ không

bao giờ dám vượt quá ngưỡng chịu đựng của anh ấy, lại bị anh ấy bát bỏ từ
ngoài.

“Vậy cô định tính sao?”

Cô ấy hơi cúi đầu, “Lúc trước, tôi ngưỡng mộ nhất là tình yêu của Đinh

Điển và Lăng Sương Hoa, cả đời chỉ biết một người, cả đời chỉ chấp nhận
một người, dù trước mắt là vô vàn chông gai hay cám dỗ. Ngày nọ, tôi gặp
được nhân duyên của mình, anh ấy cho tôi chiêm ngưỡng quang cảnh đẹp
nhất trên đời này. Nên tôi nghĩ sẽ không có quang cảnh nào đẹp hơn nữa
đâu. Giữa biển người mênh mông xô đẩy nhau, lướt qua nhau, không ngờ
kẻ ngỡ đã mù quáng như tôi đây còn có thể thấy được quang cảnh đẹp đến
dường ấy. Tôi đã mất đi một quang cảnh, là yêu đến rỉ máu, là đau đớn như
mất đi cả thế giới, tôi không muốn để nó vụt mất nữa đâu.”

Đã biết quang cảnh đó hợp với mình, cớ gì lại để nó vụt mất?

Tôi rất muốn hỏi, cớ sao thời khắc anh ấy đau đớn nhất lại không ở bên

cạnh anh ấy.

Đến cả anh ấy bị tại nạn cũng không chịu đến thăm anh ấy.

Bỗng nhiên tôi không muốn hỏi nữa, có nghĩa lý gì nữa đâu.

Chẳng có nghĩa lý gì, chỉ còn xót lại hâm mộ, ít nhất cô ấy đã gặp được

quang cảnh cô ấy thích, mà quang cảnh ấy cũng nguyện ý dừng lại vì cô ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.