ĐƯỜNG LÀ KHỔ ÁCH - Trang 83

CHƯƠNG VI

Tuổi Thơ Và Tiểu Đường

(From nipple to needle)

iữa trưa tháng bảy oi bức ở khu phố Manha an (New

York), một người đàn ông lảo đảo bước xuống cầu
thang xe điện ngầm, tay bám các chấn song, rồi đâm
đầu về chiếc máy bán kẹo và nước ngọt, chỉ còn kẹo

cao su. Mồ hôi ra đầy người, xe đến, ông nhào ra toa, một tay nắm
cột, tay kia cởi áo choàng, rồi đổi tay, áo rơi xuống sàn xe, phải cố
hết sức ông mới nhặt lên được. Xe ngừng lại với tiếng rít của mấy
bánh xe sắt. Hai tay bám lên thanh thép chạy dài theo trần của toa để
không bị quỵ xuống sàn. Hai người nắm ông lại, một bà sang trọng
và một nông dân lực lưỡng. Hai khách khác đứng dậy nhường chỗ.
Họ nới cà vạt giùm ông.

Bà khách hỏi: "Ông bị bệnh tim à? Ông có Nitroglycerin hay

thuốc chi để uống không?". Ông chỉ thở dài tuyệt vọng, chớ không
nói nên lời. Người nông dân dùng bàn tay đập vào mặt mỗi bên một
cái, ông mở mắt, với giọng thều thào ông nói ông bị lên cơn tiểu
đường sắp ngất xỉu nên rất cần chất ngọt. Khách trên xe rỉ tai nhau,
hai đứa trẻ mở giỏ thực phẩm cắm trại, lấy ra hai hộp nước cam.
Người lái tàu điện gọi xe cứu thương, một phụ nữ béo phệ ở hàng
ghế bên cạnh trao cho ông một cái bánh ngọt có mứt sệt trên mặt.
Dần dần ông phục hồi sức sống rồi bước xuống xe ở Times Square.
Đó là một ký giả nồng cốt của tờ New York Times chuyên viết các
mục bình luận chính trị. Ông bị tiểu đường đã 23 năm, vì quên cái
xách tay chứa các dược phẩm ngọt nên mới khổ sở đến thế. Ông bị
sốc insulin (Insulin Shock). Dư Insulin trong máu nên bị phản ứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.