- Mọi khi thì thường, mà điều ảnh đi khỏi đây cả tháng nay rồi.
Một lát nó lại lân la :
- Vậy ra bác Tâm Què đi khỏi rồi mà tôi không hay. Bác ta đi đâu vậy cà
?
- Đi đâu ai mà biết. Người ta có việc của người ta chớ, ai rỗi hơi mà hỏi.
- Vậy mà bác nói như đã biết hết cả rồi.
Người đàn bà trừng mắt :
- Tao nói cái gì ?
- Thì nói là bác ta đã đi khỏi đây cả tháng nay rồi đó. Ngộ lỡ bác ta chưa
đi thì sao ?
- Bộ tao thèm nói xạo với mày sao ? Mày không tin tới lão Phúc hỏi coi.
Mắt Sơn hơi nhếch lên :
- Lão Phúc nào nhỉ ?
- Lão bán đồ phế thải nhà binh ở đầu dẫy này này. Chính lão bán cho
thằng chả con dao đi rừng gần ngàn bạc đó.
Rồi người đàn bà cười khẩy :
- Ý sì ! Thời buổi này người ta ở quê chạy ra tỉnh còn chưa xong, mà đòi
tính về quê làm ruộng. Cấp này ở Bến Tre đâu có yên.
- Ủa ! Bác ta là người Bắc mà.
- Phải, mà điều vợ chả quê ở Bến Tre. Mới lấy nhau bảy tám tháng nay
chứ lâu lắc gì.
Sơn reo lên :
- À ! Tôi biết rồi. Vợ bác ta bán đồ hộp ở chợ Cầu Ông Lãnh đây chớ gì !
- Mày tổ xạo. Chẳng biết cái mẹ gì mà cũng nói. Gã lấy con gái thím
Hường có xe nước đá ở ngay cổng vô đây nè !
Sơn vội vàng xí xoá :
- À, phải rồi. Tôi lộn. Thím Hường thì tôi biết. Thím vẫn ngồi bán ở
cổng kia chứ gì.
- Thôi ăn lẹ lẹ lên cha nội. Xí xọn hoài, trễ rồi đó !