ĐƯỜNG LÊN NÚI THIÊN MÃ - Trang 92

Thế là hết ! Thế là công toi. Thì ra kẻ mạo danh Tâm què đã dư biết mọi

sự, gã đã khôn khéo vận dụng được những phương tiện khó khăn nhất mà
chỉ Viện Khoa Học và Kỹ thuật Quốc Gia mới có, để rồi ngồi mát ăn bát
vàng, hớt tay trên của chị Thu Dung một cách ngon ơ. Càng nghĩ, chị Thu
Dung càng căm tức, khuôn mặt của chị đỏ rần, đôi mắt rực sáng, những
giọt mồ hôi ướt đẫm cả chân tóc.

Chị và Sơn bán báo cả hai hợp thành một cặp bài lỡ trớn, đành ngồi

giương mắt nhìn nhau với tất cả mọi nỗi chua cay, nhục nhã của những kẻ
chiến bại. Tiếng cười hồn nhiên, giọng ca nhí nhảnh và điệu nhạc thánh
thót mọi ngày vẫn vang lên trong phòng thì, hôm nay vắng hẳn. Cuối cùng,
chị Thu Dung đứng dậy ngao ngán :

- Phải làm cái gì chứ ? Không lẽ đến đây là bó tay.
Sơn nhìn chị :
- Làm cái gì bây giờ ?
- Thì tôi hỏi chú câu đó.
Sơn ngán ngẩm :
- Em hết sáng kiến rồi. Hết luôn cả đường dây để móc nối. Bây giờ thì

chỉ còn chờ…

Mắt chị Thu Dung sáng lên :
- Chờ cái gì ?
- Chờ ông Thanh Tra Mạc Kính. Em hy vọng qua bản phác họa chân

dung của “anh Ba” người mà em gặp ở bến xe đò Á Châu, may ra ông Mạc
Kính có thể dò ra được đầu mối.

Chị Thu Dung chép miệng :
- Con đường đó chậm trễ quá. Kẻ mạo danh Tâm Què hiện nay đã cao

bay xa chạy với tất cả tài liệu đầy đủ trong tay rồi. Hắn sẽ lên tới Thiên Mã
Sơn trước hết. Hắn sẽ hốt trọn mớ kim cương của Giáo sư khảo cổ Thomas
Vincent, hắn sẽ…

Nói đến đây chị Thu Dung im bặt. Chị nhớ tới lời hỗn sược của hắn ta

khi nhắn nhe lại : “nếu cô muốn làm bà Chúa Đảo thì chỉ cần nhắn tin lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.