ĐƯỜNG MÒN - Trang 127

13

Wild thở nặng nhọc. Mồ hôi nách chảy ròng ròng. Chân tay anh

như đồ đi mượn, cơ thể nặng trĩu như cái bao bằng da tự biết di
chuyển mà không theo ý chí của anh. Hết gãi cổ lại gãi mặt, Wild
xắn cổ tay áo khoác cũ sờn, nặng trịch. Phòng này tối mờ. Mặt Wild
ướ

t đầm mồ hôi. Hai hàm răng anh va vào nhau lập cập. Một ngọn

tóc không chịu vào nếp, cứ rũ xuống. Trạng thái cơ thể anh vô cùng
bất ổn.

Wild sang đường, đi nép bên dãy cửa tiệm nằm dọc đường chính.

Bầu trời lúc cuối giờ chiều cứ sẫm màu dần. Bóng chiều nhập
nhoạng che chở cho Wild. Một trang báo rời bay ngang đường nhựa
rồi áp chặt vào mặt tường xây bằng gạch đỏ. Một chai bia rỗng cứ
lăn tới lăn lui như đang lưỡng lự không biết nên đi đường nào. Wild
dừng chân, nghe ngóng.

Tỉnh dậy trong nhà nghỉ, Wild hoảng hốt vì phát hiện đã để mất

túi thuốc. Túi đựng nhiều thứ lắm: dụng cụ y khoa, giấy tờ cá
nhân và một gói bích quy. Nhưng không chỉ có thế. Wild lạnh người
khi nhớ rằng trong túi còn có moóc phin và rất nhiều thuốc dự
trữ. Anh cuống cuồng lục lọi khắp phòng. Có lúc quẫn trí, anh còn
lôi hết ngăn kéo của bàn cạnh giường ra xem. Chẳng có gì trực tiếp
giúp Wild qua cơn nguy khốn, chỉ có mỗi cuốn Kinh thánh. Trong
khi đó ở giường bên, Lee cuộn mình ngủ ngon lành. Ghen tị ngắm
hắn hồi lâu, anh vội ra xe và biết chắc túi không có trong khoang
hành lý hay hàng ghế sau. Dở hơi thật. Nhất định anh đã để quên
gần chỗ đụng xe. Lee nói đúng. Đáng lý họ không nên dừng xe ở đó.
Khốn kiếp! Đứng trong bãi đậu xe, Wild cầm xà beng cất trong
thùng xe bấy lâu lên ngắm nghía. Hy vọng từ nay về sau, anh
không phải làm việc anh sắp làm nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.