ĐƯỜNG MÒN - Trang 125

binh đành mang mảnh đạn trong người suốt đời vì cách đó an toàn
hơn mổ. Lee không muốn thế. Không đời nào hắn chịu thế.
Hắn muốn mảnh kim loại đáng ghét ấy phải cút ngay.

Không tìm được gì hơn, Lee đành nhúng nước giấy vệ sinh, cố

chùi mảng da quanh vết đạn. Một lần nữa, cơn đau như hồi còi
tàu gióng giả lại vang đến từng đường gân thớ thịt hắn. Cố ngăn
nước mắt chực trào ra, Lee tự lau rửa. Giữa mỗi cơn đau, hắn lại
dừng tay để thở. Lau máu sạch trên vùng da bụng có lông cứng mọc
rậm rì xong, Lee cố sức nhét một cục giấy vào miệng vết thương
sâu đến mức hắn có thể chịu đau được. “Có méo mó còn hơn
không”. Wild đi đâu mà lâu thế?

Ngồi trên mép giường thêm một lúc, Lee nín thở chịu đau lục

chiếc túi hắn lấy trong xe bị nạn tìm quần áo sạch. Vì không thể
giơ tay trái cao quá ngực, lóng ngóng mãi Lee mới cởi hết được
quần áo cũ, mặc áo sơ mi trắng và bộ vét vào. Hắn mặc kệ đống
quần áo dính đầy máu dưới sàn nhà. Chỉ có thế nhưng Lee phải
loay hoay mãi mới xong. Hắn phát hoảng khi thấy qưần lót mình
đẫm máu. Chỗ nào cũng thấy máu hắn. Máu còn chảy thành dòng
xuống đùi hắn. Mảng máu khô màu đỏ sẫm ấy trông hao hao
giống bản đồ một quốc gia nào đó Lee không còn nhớ rõ.

Bộ vét sực mùi băng phiến. Chắc chủ nó chỉ mặc vào những dịp

đặc biệt. Tuy mùi cơ thể của người chủ cũ còn vương lại đôi chút, Lee
dễ chịu vì nó khá vừa. Hồi bé, hắn hay mặc quần áo cũ do hội từ
thiện của thị trấn quyên góp. Hắn thích ảo tưởng tạm thời lúc mới
xỏ tay vào áo người khác, giống như cải trang vậy. Bây giờ cũng vậy,
Lee có lại cảm giác của ngày lễ hội.

Khoác bộ vét mới, Lee nhún vai, ngọ nguậy ngón chân trần trên

nền thảm vàng nhạt. Hắn đã thành người khác với tính cách mới
mẻ, sẵn sàng lên đường. Giống đi dự đám cưới vậy. Hắn đứng lom

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.