ĐƯỜNG MÒN - Trang 123

to hơn, khuôn miệng hồng hé mở. khi câu chuyện dần đến hồi
kết, Lee bất giác cùng cười với chị và nảy sinh tình cảm thân thiết
với hai người lạ. Hắn hình dung họ đang quấn lấy nhau trên cái
giường chỉ cách hắn vài bước chân. Hắn và hai người họ chỉ cách
nhau một bức tường mỏng. Thật lạ lùng: họ ở rất gần nhau nhưng
hai người kia hoàn toàn không biết đến sự có mặt của hắn. Nếu
hắn gõ vào tường hoặc gào tướng lên thì sao nhỉ? Chỉ cần một động
tác nhỏ, mọi chuyện sẽ khác. Nhưng thật khó lòng thực hiện động tác
nhỏ nhoi ấy, dù nó chỉ là sự co giãn của vài múi cơ hay một luồng
hơi thoát ra từ khuôn miệng: một dấu hiệu nhỏ người này gửi đến
người kia.

Lát sau, tiếng trò chuyện ở phòng bên lắng dần. Sự tĩnh mịch

lại bao trùm. Lee không biết chính xác hắn áp tai vào tường bao lâu
nhưng ngay sau đó, cơn đau dội lên nhắc hắn nhớ đến bản thân
mình. Cơ thể hắn đòi được quan tâm.

Mãi khi quay lại phòng ngủ, hắn mới biết Wild đã đi rồi.

Giường anh có vết người nằm nhưng ngoài ra không còn dấu vết
gì khác. Đáng ghét! Anh ta bỏ hắn, đi một mình rồi. Cái túi đựng
bông băng, thuốc men anh ta mang theo cũng không thấy đâu. Lee
kiểm tra cặp đựng tiền lần nữa. Tiền còn nguyên. Hắn còn tiền
mới là quan trọng. Ít nhất thì tiền này cũng giúp hắn đến được
nhà Claire. Sau đó, chị gái sẽ giúp hắn.

Lee mở hé cửa chỉ đủ để hắn ghé mắt quan sát bên ngoài. Xe

Wild ở nguyên chỗ cũ, trong bãi đậu. Chắc anh không đi xa. Có lẽ
Wild chỉ đi mua đồ ăn. Nếu thế, hắn vẫn còn hy vọng. Lee nhìn
quanh phòng. Chùm chìa khóa còn nguyên trên bàn có gương nhưng
hắn chẳng làm gì được. Trong khi chờ đợi, hắn phải chăm sóc vết
thương một chút. Lớp bông băng Wild quấn cho hắn giờ ướt đẫm
máu. Phải thay băng thôi. Hắn phải tự chăm lo, không thể trông chờ
người khác mãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.