ĐƯỜNG MÒN - Trang 124

Ngồi phịch xuống đầu giường, sau khi cởi áo thun nặng trịch vì

thấm đẫm máu, Lee nằm xuống gỡ lớp gạc bao quanh vết
thương. Sau tiếng ‘xoạt’ vang lên, một cơn đau khủng khiếp lan
khắp người hắn. Hai tay hắn run rẩy, toàn thân co giật. Lee nhịn
thở, nghiến răng mong cơn run chóng qua nhưng phải một lúc, cảm
giác ấy mới lắng xuống. Lee thở hắt ra.

Hắn mở đài phát thanh cổ lỗ sĩ đặt cạnh giường. Phát thanh viên

đang đưa tin về tình hình chiến sự ở rất xa, thông tin bầu cử và
cuộc bán đấu giá một bức tranh quý. Lee tưởng đâu họ đang kể về
tương lai. Giọng liến láu tiếp tục đưa tin thời sự. Với Lee, giọng mũi
của phát thanh viên rít lên như kèn đồng chói tai: dấu hiệu của sự
suy sụp thần kinh.

Bản thân lỗ đạn rất bé nhưng đen xì, giống lối vào của một

thế giới rộng lớn vô cùng. Vết bầm đã nhạt màu nhưng thay vào
đó là mảng da mềm hồng hồng. Vùng da thịt gần sát vết thương
sưng tấy. Da ở đó căng bóng như mặt trống. Hình như máu tạm
thời ngừng chảy, dù vết máu khô chạy tới cạp quần Jeans. Máu
chui cả vào rốn. Lee nhăn nhó, thử ấn tay vào đó: da thịt mềm và
nóng sực. Hắn rên rẩm rồi chửi thề. Bực mình quá đi mất. Wild ở
chỗ quái nào thế?

Hắn muốn viên đạn, vết tích của dĩ vãng, phải biến ngay. Lee

xoay nửa người phía trên vài lần, cố xác định vị trí đầu đạn. Trong
tù, hắn từng chứng kiến một phạm nhân dùng dây đàn ghi ta khâu
vết rạch ở cổ chiến hữu. “Câm mồm, thằng lỏi. Tao bảo mày
câm cơ mà”
. Lee tự hỏi liệu hắn có thể nặn đầu đạn ra ngoài,
giống nặn nhọt hay không? Chỉ cần xiết hai đầu ngón tay cái thật
mạnh. Khi con cái bị dằm gỗ đâm hoặc bị côn trùng cắn, bố hắn
thường bảo: “Nó tự lòi ra thôi mà”. Chắc ông tưởng cơ thể tự đào
thải vật lạ, giống cư dân trong làng bất ngờ tấn công kẻ lấn đất.
Nhưng đầu đạn không giống dằm gỗ. Người ta bảo nhiều thương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.