ĐƯỜNG MÒN - Trang 165

- Chắc ông phải tự xoay sở thôi.

Wild bực bội ngồi ủ rũ. Lát sau, chợt nảy ra một ý, anh ngồi

thẳng dậy:

- Tôi định bàn với cậu việc này. Hay ta thỏa thuận nhé (anh ngừng

lời giây lát). Cậu tên gì?

Viên bảo vệ tỏ vẻ nghi ngờ. Cậu ta xì xụp uống cà phê:

- Tôi tên Carson, nhưng đó không phải việc của ông mà hỏi. Ông

đang toan tính chuyện gì vậy, ông Wild?

- Carson này, tôi có khả năng gom về số tiền lớn. Vậy cậu hãy

để tôi đi trước khi cảnh sát đến. Ta thỏa thuận thế nhé?

- Mắt tôi đang thấy ông còn không cầm nổi ly cà phê, huống

hồ...

- Tôi nói nghiêm chỉnh đấy.

Carson liếm môi, vuốt vuốt mái tóc cứng như rễ tre:

- Thưa ông, thế gọi là hối lộ mất rồi.

Wild nói nhanh:

- Cậu nói sao cũng được nhưng làm ơn suy nghĩ về nó một chút

(Anh ngừng lại để thở). Kết án tôi tội ngộ sát là quá nặng. Tôi không
thể ngồi nhà đá được. Tôi chết mất. Nếu tha tôi, cậu sẽ có ngay...
năm ngàn đô la. Tiền mặt trao liền tay cho cậu (Anh đứng dậy,
xoay lưng chìa còng số tám về phía Carson). Tôi sẽ không hé môi
với ai. Cứ coi như tôi biến mất, còn cậu không hay biết gì. Không
ai còn trông thấy hay nghe nói gì về tôi cả. Tôi xin cậu đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.