ĐƯỜNG MÒN - Trang 216

Hồi mười tám tuổi, có lần Lee ghé nhà thổ. Với hắn, tình dục là

lãnh địa bí ẩn và phức tạp khôn lường. Trước đó, có lần hắn sờ
soạng bên trong áo một cô gái ở sau quán rượu nhưng hắn không
dám đi xa hơn. Lee ngạc nhiên vì nhà thổ hơi giống gia đình: nào ly
cà phê uống dở trên chỗ để tay của ghế bành ngoài phòng lớn, nào
sách truyện úp mặt dưới sàn, nào tiếng đài phát thanh nho nhỏ phát
ra từ góc phòng... Đàn bà con gái ở đó có da có thịt, da dẻ mịn màng,
ăn mặc ‘tươi mát’ thong thả đi lại như cư dân một vương quốc biệt
lập.

Chọn một cô xong, hắn ngồi thu lu ngay mép giường nghịch dây

khóa áo khoác. Cô gái mặc đồ lót màu hồng, da bụng có nếp nhăn
nhỏ xíu. Căn phòng sặc mùi son phấn rẻ tiền, mùi ga nệm mới giặt
và mùi nhang thơm đại hạ giá. Biết một bên đùi nóng hổi của cô áp
sát đùi mình, Lee hồi hộp mong chuyện sắp xảy đến. Chỉ mỗi tội
hắn không biết đó là chuyện gì.

Cô gái che miệng ho khẽ và tự giới thiệu tên cô là Isobel. Cố tỏ vẻ

lịch thiệp, Lee hỏi thăm thêm vài câu nhưng cô ta chỉ khó chịu đáp:

- Anh chỉ cần biết em rất lành nghề. Cứ tin là em không định

sống chết với nghề này đâu, anh giai ạ. Thôi, giờ ta cởi mấy thứ
quần áo vướng víu này được chưa?

Tiếng xe tải chạy ầm ầm kèm âm thanh của thắng hơi xì xì

vọng từ ngoài đường. Một phụ nữ cười lớn ở phòng bên hoặc ngoài
sảnh có trải thảm dày ngay cạnh phòng họ. Tiếng cười sằng sặc
khàn khàn như thế thường chỉ có ở các cô gái bán hoa.

Lee lắc đầu cố xua ký ức đó. Hắn hình dung chị Claire đang lo

cháy lòng, gọi điện cho hắn và lắc đầu chán nản: “Tôi biết ngay
thể nào cũng ra cơ sự này mà!”
Anh Graeme, chồng chị sẽ lặng
thinh. Câu “Anh bảo em rồi” không phải lúc nào cũng cần diễn đạt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.