ĐƯỜNG MÒN - Trang 219

Lee mặc sơ mi màu sẫm tìm thấy trong tủ quần áo. Chắc áo

ấy của bác sĩ Sherman. Áo rộng thùng thình, ống tay áo rộng vung
vẩy vướng víu nơi cổ tay. Nhưng ít nhất nó cũng giữ ấm cho hắn.
Dí sát lưng vào lưng ghế, dáng ngồi hắn ngay đơ. Lee phải nhúc
nhích luôn cho đỡ khó chịu.

Khi thay băng hồi chiều, hắn đã có dịp nhìn kỹ vết mổ. Trông

thật gớm chết. Da hắn nhăn nhúm như bánh mì nhão, chỉ y khoa
đen xì to cồ cộ khâu dính hai mép da. Tự nhiên hắn phải mang
thêm thứ quái đản ấy bên mình. Lee hỏi:

- Giờ anh định thế nào?

Wild có vẻ lúng túng:

- Ngay bây giờ ấy à? Chắc chỉ ngồi chơi, sưởi ấm và giữ quần

áo khô ráo. Phải, tôi định thế đấy.

- Tôi không hỏi bây giờ. Ý tôi muốn hỏi việc lớn kìa.

- Tôi cũng bàn việc lớn chứ bộ. Ta cứ nhàn tản ngồi quanh bếp

này vài tháng. Cứ trốn thật kỹ vào, đồng thời nghe ngóng tình hình
xem thế nào đã. Cứ dính vào cái ghế này thì không có gì phải lo.

Lee đăm đăm ngó Wild ‘khốt’, nhưng không thấy dấu hiệu gì

cho thấy anh đang nói đùa:

- Sao ở mãi đây được?

- Sao lại không được?

- Thế còn...? Tôi chẳng biết nữa. Còn gia đình anh? Còn bé Alice

thì sao?

Wild ngẩng lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.