ĐƯỜNG MÒN - Trang 252

và quần dài, cổ Wild đầy vết gãi tướp máu. Râu anh dính lốm
đốm thứ gì không rõ, có thể là thức ăn, đờm dãi hoặc thứ anh vừa ói
ra. Rõ ràng, anh đang rất khổ sở. Nhìn anh giống người ốm thập
tử nhất sinh, đang phải vật vã chống chọi với bệnh tật.

- Mấy giờ rồi?

Lee nhún vai, ôm ngang người cho đỡ lạnh:

- Chẳng biết. Nhìn trời, tôi đoán là nửa khuya về sáng, khoảng

hai ba giờ gì đó. Tôi tưởng anh có đồng hồ đeo tay?

- Nó hư rồi.

Lee gật gật. Hắn vẫn đứng lấp ló ngoài cửa không dám vào.

Wild lại gục xuống gối. Cách vài giây, người anh lại co giật như

bị tra điện. Mấy ngón chân quắp lại bấu xuống nền nhà trải
simili.

Hai tay vẫn ôm ngang người, Lee đứng dựa khung cửa, bàn tay trái

áp chặt vào chỗ bị thương. Hắn muốn nói chuyện, khích lệ Wild
nhưng trong đầu hắn chỉ toàn sự thương hại. Chỉ cần nói một câu
an ủi ngắn, hắn cũng không làm được. Trong những lúc thế này,
người ta hay nói gì nhỉ? “Anh sẽ khỏe ngay thôi. Mọi sự rồi sẽ đâu
vào đấy. Tình hình tiến triển rất khá”..
. Sự im lặng ngày càng
nặng nề, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng than củi lách tách chỉ còn âm ỉ
trong lò sưởi. Cuối cùng, hắn hỏi Wild:

- Cơn vã thuốc còn kéo dài bao lâu?

Wild lẩm bẩm câu gì nghe không rõ. Khi anh vuốt tóc, Lee để ý

thấy cổ tay anh rớm máu do dây xích cọ vào:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.