ĐƯỜNG MÒN - Trang 5

Lát sau, hắn thả lỏng cho nhịp thở đều hơn và mở mắt. Căn

phòng lạ trải ra trước mắt hắn như được phủ bằng tấm màn đỏ
máu. Nắng mai lọc qua tấm màn cửa mỏng nhẹ như sa. Kia là
tường nhà sơn màu vàng nhạt, kia là mấy khung cửa sổ bằng
nhôm. Chỉ cần nhìn qua cũng biết đây là phòng trọ.

Hình như da và xương không còn là thứ tạo nên cơ thể hắn.

Người hắn bây giờ chắc ghép từ vật liệu vô cơ, như vải bạt, dây kẽm,
gỗ vụn... ai đó lấy trộm ngoài đường mang về dùng băng keo bó lại
một cách tạm bợ. Các khớp xương hắn ê ẩm và một cơn đau nhức
nhối dai dẳng nằm ở đâu đó trong cơ thể mà ngay lúc này hắn
chưa thể định vị chính xác.

Lee nhớ đã có lần hắn mặc áo quần dính máu nằm trên

giường chờ hồn về với xác, chờ đầu óc tỉnh táo để hiểu hoàn cảnh
hắn đang lâm vào. Từ đó đến bây giờ đã mấy tiếng đồng hồ
hay mấy ngày trôi qua rồi? Thi thoảng, tiếng một phụ nữ trung
niên lại vang lên ở đâu đó trong căn phòng vắng. Bà ta cúi xuống
nghe xem hắn còn thở hay chăng. Chắc bà ta tưởng hắn đã về
chầu diêm vương rồi. Lee ngửi thấy mùi thuốc lá và phấn sáp rẻ
tiền thoảng từ cơ thể bà.

Lúc chỉ còn một mình, Lee ngó trần nhà trân trân. Cơn đau đè

nặng lồng ngực hắn như thể có con quái vật gác cái mõm dài và
nặng lên đó. Chờ đợi thường đi kèm với hy vọng nhưng thậm chí Lee
không chắc có phải mình đang chờ đợi hay không nữa. Tiếng xe cộ
ầm ì từ xa vẳng tới làm nền cho tiếng người nói chuyện ở đâu đó
rất gần thi thoảng nổi lên. Có tiếng đàn bà gọi lớn, chắc là quát
chó giữ nhà. Tấm màn cửa sổ mong manh phồng căng niềm hy
vọng sống. Phải chăng cảm giác sắp được đầu thai là đây? Mọi thứ
từ kiếp trước đều đổ vỡ, tan tành. Nếu lúc trước còn vớt vát được
chút gì thì nay cũng đã hết. Chính hắn phá nát đời mình. Giờ hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.