ĐƯỜNG MÒN - Trang 7

2

Dù bất ngờ nhưng Wild không hẳn bàng hoàng khi xách gói rời

mái ấm mà anh cùng vợ con chung sống bấy lâu. Đã lâu lắm
rồi, anh không còn cố gắng phấn đấu làm người cha, người
chồng tốt. Bỏ trốn lúc nửa đêm rõ là bất bình thường nhưng
Wild vẫn tự trấn an rằng ai chẳng có lúc bỏ trốn, tại sao anh phải
là ngoại lệ? Tuy nhiên, trong thâm tâm anh biết hậu quả của nhiều
lần sa chân là không thể vãn hồi và chắc chắn đây là một lần
như thế.

Wild lần mò trong ngôi nhà tối om, len lỏi giữa đám đồ đạc chỉ

bằng cách sờ soạng và dùng trí nhớ. Rời phòng ngủ ấm áp, anh
men theo hành lang hẹp với hai bên tường treo ảnh trắng đen của cả
nhà được lồng trong khung kính hẳn hoi. Đây là ảnh Alice hồi mới
chập chững: lúc ấy con bé đã nghiêm trang, giờ lớn lên cũng vậy. Kia
là hình Jane, vợ anh đứng trên mỏm đá nhô ra biển ở Hy Lạp trong
một ngày gió lộng. Mùi giấy mực dễ chịu thoảng bay từ phòng đọc
sách của anh bên tay phải. Trong đó có hàng trăm cuốn sách tranh
nhau không gian kệ hạn hẹp: nào sách y khoa, nào sách chuyên khảo
nghệ thuật, tự truyện và cả thơ nữa. Chưa hết, dưới sàn nhà còn vài
chồng sách ngất ngưởng chờ chủ nhà sắp xếp. Bao nhiêu công
dùi mài kinh sử, cố học thành tài giờ chẳng còn giúp được Wild
mấy tí.

Anh xếp quần áo vào túi du lịch, cố mang theo càng nhiều

thuốc dự trữ càng tốt rồi tắt đèn và khóa cửa. Lúc phóng xe rời
đi, Wild nhìn kính chiếu hậu, chỉ thấy một làn khói xám mỏng còn
vương lại mảnh trời đêm trước nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.