ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 169

trực ở ngã tư bên kia.

Mấy nam cảnh sát giao thông thì anh không quen biết, chỉ biết duy

nhất nữ cảnh sát giao thông là Chu Nghiên.

Lạc Táp không có ở đó.

Anh không để ý thêm mà thu hồi tầm mắt.

Đã 10 ngày kể từ ngày hai người đến Thạch Gia Trang nhảy dù, sau

đó bọn họ cũng không hề có bất cứ liên hệ gì, mấy ngày nay lại công
việc,lại càng không gặp được.

Về đến nhà, Tưởng Mộ Tranh tắm xong chuẩn bị ngủ, nhưng do bị

lệch múi giờ nên đau đầu dữ dội, lại không hề buồn ngủ, nằm được nửa
tiếng, anh lại ngồi dậy.

Gọi điện thoại cho Trình Diệc: "Ra ngoài uống vài li không?"

Trình Diệc: "Không rảnh, đang dã ngoại."

Tưởng Mộ Tranh đi xuống lầu: "Lại tập huấn?"

Trình Diệc: "Không phải, bắt đầu từ tuần này toàn bộ cảnh sát giao

thông của thành phố, phải chia theo nhóm ra đi huấn luyện bắn súng."

Trình Diệc là một trong các huấn luyện viên, mấy tháng kế tiếp này

chắc chắn là sẽ bận tối mặt tối mũi.

Tưởng Mộ Tranh hơi dừng bước: "Cảnh sát giao thông nào cũng phải

đi?"

Trình Diệc không kiên nhẫn: "Nghe không hiểu tiếng phổ thông à?

Toàn thành phố!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.