ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 167

Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô sờ qua tìm tìm, nhíu

mày, là một dãy số lạ.

Chần chờ vài giây mới nghe máy: "Alo, xin chào?"

Đầu bên kia truyền đến âm thanh từ tính: "Chào cô, tôi là Phó Duyên

Bác."

Lạc Táp: "..."

Nhất thời có chút khẩn trương, chậm vài giây mới phản ứng lại: "Chào

anh, Phó cục, tôi là Lạc Táp."

Phó Duyên Bác cười nói: " dọa cô sợ rồi sao?"

Lạc Táp vỗ vỗ ngực, nói đúng sự thật: "Có chút."

Phó Duyên Bác đi thẳng vào vấn đề: "Về chuyện xem mắt, cô không

cần có gánh nặng trong lòng đâu, do hai nhà có chút hiểu lầm thôi."

Lạc Táp không hiểu: "??"

Phó Duyên Bác giải thích tỉ mỉ cho cô: "Vốn dĩ tôi không tính đi ăn

bữa cơm này, nhưng sau khi biết là cô thì tôi liền đồng ý với trưởng bối,
vẫn luôn muốn cảm ơn cô nhưng không biết dùng cách nào mới không mạo
muội đường đột, vừa lúc có được cơ hội này."

Lạc Táp hoàn toàn ngốc: "Sao lại muốn cảm ơn tôi?"

Phó Duyên Bác: "Cảm ơn cô hôm đó giúp tôi sơ cứu cầm máu."

Lạc Táp chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ tới: "Thì ra là anh."

Phó Duyên Bác: "Cho nên bữa cơm này cô không cần phải áp lực,

không phải xem mắt đâu mà chỉ là tôi muốn lấy danh nghĩa cá nhân để cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.