Tưởng Mộ Tranh chuyển ảnh chụp thẻ căn cước của cô cho nhân viên
của câu lạc bộ, nói kỹ càng tình huống một lần, sau đó tắt màn hình ném
qua một bên.
Từ đầu đến cuối cũng chưa trả lời lại cho Lạc Táp.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tưởng Mộ Tranh nghĩ là Lạc Táp
gọi tới, không ngờ lại là mẹ anh, anh nhìn thời gian, hiện tại bên kia đang là
sáng sớm.
"Alo, mẹ, có chuyện gì không?"
"Dì Du của con lại tới Thụy Sĩ, chúng ta tối qua còn cùng nhau ăn
cơm."
Tưởng Mộ Tranh nhíu mày: "Lại muốn con đi lấy điểm tâm cho tứ ca
à?"
Đào Doãn Phàm: "Trước mắt còn chưa có ý này, có điều thấy con
nhiệt tình như vậy, nếu mẹ từ chối, thì không phải sẽ làm con trai thương
tâm muốn chết sao?"
Tưởng Mộ Tranh nhanh chóng ngăn lại: "Mẹ, ngài đừng lưu tình, cứ
ra sức làm con thương tâm đi."
Đào Doãn Phàm bật cười, vui đùa qua đi lại trở về chuyện chính: "Mẹ
nghe dì Du của con nói, con với anh con còn mời mẹ con dì ấy ăn cơm."
"Vâng, đây là lễ phép cơ bản, cũng thuận tiện nói chút chuyện công
việc luôn."
"Mẹ xem ảnh chụp trên điện thoại của dì Du con, con gái dì ấy thật
xinh đẹp, nghe nói con còn mang con bé đi nhảy dù phải không? Đúng rồi,
ảnh chụp lúc nhảy đâu, gửi mấy tấm qua cho mẹ xem."