Lạc Táp: "Tôi đã nói, tôi không ăn mà."
Tưởng Mộ Tranh nhìn cô một cái, trực tiếp đưa hộp kem cho cô: "Mua
kem hương thảo, lần sau sẽ mua vị chocolate cho cô."
Anh lại lắc lắc điếu thuốc trong tay: "Chờ tôi chút, tôi hút điếu thuốc."
anh đi qua phía thùng rác ven đường.
Lạc Táp nhìn hộp kem to trong tay mình, thở dài, trả lại cho anh nữa
thì hình như không phải phép, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Anh đút một tay vào túi quần, một tay khác đang cầm điếu thuốc,
trong màn đêm, làn khói trắng bay ra rồi lượn lờ bay lên.
Cô nhớ tới lần đầu tiên gặp anh, tuy rằng không nhìn thấy dáng vẻ anh
hút thuốc nhưng cũng được Chu Nghiên phát song trực tiếp cho cô. Cô
từng cho rằng Chu Nghiên nói quá, một người đàn ông mà thôi, có thể đẹp
đến cỡ nào chứ.
Hôm nay, cô đã thấy được.
Đột nhiên, Tưởng Mộ Tranh xoay mặt, tầm mắt chạm nhau, anh cũng
không trốn tránh: "Sao còn không ăn? Ăn không hết thì tôi ăn."
Lạc Táp thu hồi tầm mắt, mở nắp kem ra múc một thìa kem đút vào
miệng, đầu lưỡi lành lạnh, hoàn toàn không có cái cảm giác sảng khoái khi
ăn kem vào mùa hè.
Đây đại khái chính là không có việc gì thì lại tìm việc tự hành xác đây
mà.
Tưởng Mộ Tranh dập tắt tàn thuốc đi tới, dặn dò cô: "Ăn ít thôi, để lần
sau ăn cũng được."
Lạc Táp: "Sao để lại được? Về nhà thì chảy hết rồi."