Đào Doãn Phàm nói bóng nói gió: " nghe dì Du nói, Lạc Lạc muốn thi
giấy phép nhảy dù hả, còn nói muốn con tới giúp đỡ hỗ trợ sắp xếp mọi
chuyện."
Tưởng mộ tranh: " vâng, đã sắp xếp tốt mọi việc cho cô ấy, là dì Du
mở miệng con cũng ngại từ chối, dì ấy rôt cuộc vẫn là bạn của mẹ."
Đào Doãn Phàm cố ý vạch trần anh: " con trai a, con ngàn vận lần
đừng đè nặng vấn đề này ở trong lòng, không thể vì dì Du là bạn của mẹ
mà con liền làm khó bản thân, nếu không giúp được, cứ mạnh dạn lớn mật
từ chối, thật là ngại quá, nếu không được để mẹ nói một tiếng với dì Du.
Đúng rồi, Lạc Lạc đi nhảy dù, còn cũng muốn ở bên đó với con bé sao? nếu
con thấy phiền mẹ hiện tại gọi điện cho dì Du nói là con rất bận, không
rảnh tới nha."
Tưởng mộ tranh: "..."
Thật sự giống như nghẹn một hòn đá ta trong cổ vậy, nếu không lớn
lên mặt này giống với mẹ, anh thật sự hoài nghi chính mình là được nhà họ
nhặt được ngoài vệ đường về nuôi.
Đào Doãn Phàm đem con trai trêu chọc đả kích một phen, vui vẻ qua
đi, lập tức không rảnh nói nữa tắt máy.
Tưởng Mộ Tranh uống nước, nhìn thành phố không ngủ này, cũng
không biết bản thân đang nhìn cái gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, còn chưa đến 4 rưỡi sáng, Tưởng Mộ Tranh
liền lái xe đến tiểu khu Lạc Táp ở, không thể ngờ được có một ngày bản
thân có thể vì một cô gái liền phải một nắng hai sương tất bật như thế này.
Tới tiểu khu, anh dừng xe lại, hạ cửa kính xe xuống, nhìn khu biệt thự
yên tĩnh, đèn xe cũng chưa tắt.