ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 214

Cầm điện thoại lên, đợi một lát vẫn không mở khóa màn hình, trong

lòng vẫn thấy không đành lòng gọi cô dậy, để cô ngủ thêm nửa giờ.

Rất nhanh đã 5 giờ sáng anh cầm điện thoại gọi cho Lạc Táp :" Lạc

Lạc, dậy đi."

Lạc Táp mơ màng mở mắt ra, nhìn xung quanh vẫn còn bao trùm

trong bóng tối, giọng cô khàn khàn: " anh dậy rồi?"

" ừ, dưới cổng lớn nhà cô."

"..."

Buồn ngủ muốn chết, Lạc Táp giãy giụa ngồi dậy, dừng lại một chút,

cô xốc chăn xuống giường, nhanh chóng rửa mặt, mặc quần áo kéo hành lí
ra cửa.

Trời còn chưa sáng, trăng vẫn còn lơ lửng trên bầu trời đêm.

Sáng sớm nên không khí rất lạnh, ra khỏi cửa, gió lạnh liền thổi tới,

Lạc Táp không khỏi rùng mình một cái.

Tưởng Mộ Tranh xuống xem nhận lấy vali trong tay lạc táp: " nếu

buồn ngủ, vào trong xe lại tiếp tục ngủ."

" không sao, ngày thường cũng dậy sớm."

Tưởng Mộ Tranh lái xe, Lạc Táp ngồi ghế phụ, đại khái trời sinh

tương khắc, trong xe bọn họ không có chuyện gì để nói, Tưởng Mộ Tranh
mở nhạc, là một khúc dương cầm.

Là bài anh vừa mới download về, liếc mắt nhìn cô nói: " ngủ một lát

đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.